[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1224: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (2)


Chương 1224: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (2)
Chương 1224: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (2)
Chương 1224: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (2)
Bởi vì một tay của Tô Oanh đã nắm lấy cổ họng hắn ta, trực tiếp nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất.
Long Bát cảm nhận được không khí đang dần loãng ra trong lồng ngực, cái chết đang đến gần, khiến hắn ta cảm thấy trước nay chưa từng có nổi sợ hãi như vậy.
"Thành, thành chủ, xin tha mạng cho tiểu đệ, tiểu, tiểu đệ xin nói thật, tiểu đệ... nói thật... ạ!"
Với một tiếng "rầm", Long Bát liền bị ném xuống đất, cú ném khiến cho cả tầng lầu có chút rung chuyển.
"Hừ hừ hừ..."
Long Bát vừa vuốt cổ vừa ho kịch liệt, hai mắt của hắn ta cũng đã đỏ hoe, trong tận cùng ánh mắt còn hiện lên sự sợ hãi đang bị đè nén.
"Thành chủ, tiểu đệ, lúc nãy tiểu đệ vừa bắt mấy tiểu cô nương vừa mới vào thành... họ, bọn họ đều bị giữ ở lại đây, ở phía sau là bọn họ tự nguyện ở lại..."
Tô Oanh liền rũ mắt nhìn hắn ta, sau đó hai tay đặt lên vai của hắn ta, và nàng nhẹ nhàng ấn vào nó.
Long Bát sợ đến mức lông tơ trên người đều đã dựng đứng lên hết.
"Thành, thành chủ..."
"Long Bát, ta không phải đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi ở trong thành dám làm chuyện trái luật pháp, ta sẽ tiêu diệt ngươi."
Long Bát toàn thân run rẩy, hắn ta đã biết được Tô Oanh lợi hại cỡ nào, nàng có thể dễ dàng giết chết hắn ta.
"Thành chủ, tiểu đệ, tiểu đệ biết mình sai rồi, tiểu đệ bằng lòng nhận sự trừng phạt, nhưng, tiểu đệ không hề lừa gạt ai. Những nữ nhân đó là tự nguyện ở lại đây, bọn họ đều là tự nguyện ở lại."
Tô Oanh liền cười lạnh, sức mạnh trong tay nàng liền tăng lên một phần.
Khiến Long Bát đau đến toát mồ hôi lạnh: "Tiểu đệ, lời nói của tiểu đệ đều là sự thật... Nếu thành chủ không tin, người có thể hỏi bọn họ."
Một khắc sau, tất cả những nữ nhân bị Long Bát bắt đều được đưa vào phòng, cũng như những người được cử đi bắt họ.
Họ sợ hãi đến mức không dám thở khi nhìn thấy Long Bát bị Tô Oanh giẫm dưới chân.
Tô Oanh liếc nhìn bọn họ một cách hời hợt: "Các ngươi bị bắt trên đường à?"
Những nữ nhân đó vẻ mặt đều hiện lên sự bối rối, ngẩng đầu lên liếc nhanh về phía Tô Oanh, rồi lại nhìn sang phía Long Bát, bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy không biết nên trả lời thế nào.
"Mạnh dạn lên, chỉ cần bổn thành chủ này biết được, là các ngươi bị ép buộc, ta sẽ nghiền nát xương hắn ta!"
Long Bát bị giẫm nát dưới chân Tô Oanh, giống như một vũng thịt thối.
Những nữ nhân kia liền nhìn nhau, run rẩy mà nói: "Thành chủ, hồi thành chủ, lúc mới tới đây quả thật là chúng tiểu nữ có chút sợ hãi, nhưng sau một thời gian, các cô nương đều dần quen khi ở đây, Ở đây vừa có đồ ăn, vừa có đồ uống hơn nữa lại được yên ổn tấm thân, đối với các cô nương cũng được xem là sự sắp xếp tốt nhất rồi."
Tô Oanh thấy bọn họ tuy rằng nói ra lời này vẫn còn sợ hãi, nhưng vẻ mặt của bọn họ rất chân thành, không giống như đang nói dối nữa.
Tô Oanh xua tay bảo bọn họ đứng sang một bên, ánh mắt rơi vào đám côn đồ đi bắt người.
Bọn côn đồ run rẩy như trấu và gần như muốn khóc cũng không được.
"Các ngươi bắt đầu bắt người từ khi nào, và đã bắt ai, đầu đuôi ngọn ngành nói hết ra cho ta nghe."
Đám côn đồ vội vàng mở miệng nói: "Hồi thành chủ, bọn tiểu đệ là từ khi..."
"Khi Sở đại nhân gật đầu, để cho những nữ nhân đó đi vào thành. Chúng tiểu đệ liền đi nghe ngóng, sau đó mới biết bọn họ đều là tù nhân bị lưu đày từ các nước về. Tiểu đệ, bọn tiểu đệ nhìn thấy bọ họ xinh đẹp, cho nên muốn mang bọn họ tới đây, cho, cho bọn họ miếng ăn, chính là, chính là dẫn huynh đệ đi mang bọn họ về đây."
"Đúng vậy, thành chủ, chính là, vậy là một hồi, phía sau thành cũng, cũng không có người đến, tiểu đệ, bọn tiểu đệ cũng không dám khinh suất, xin thành chủ tha cho bọn tiểu đệ một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận