[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1226: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (1)


Chương 1226: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (1)
Chương 1226: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (1)
Chương 1226: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (1)
Mông tư sao có thể không hiểu ý của Phó chủ sự, ống ấy biết rõ Tô Oanh đã đối đãi với Long Bát như thế nào, cho nên ông ấy cũng đang lo sợ chuyện đó có liên quan đến Mông Giáng.
Long Bát có tàn nhẫn đến đâu cũng biến thành kẻ sợ chết trước mặt thành chủ, hắn ta đã thừa nhận việc mình làm mấy tháng trước, cho nên hắn ta cũng không cần phải phủ nhận việc một mình đi bắt cóc Vương Phù Dung.
Long Bát không thể sợ ống ấy hơn thành chủ được.
Vậy nếu chuyện này cuối cùng không phải là do Long Bát tự mình chủ trương làm, thì chỉ có một khả năng là Vương Phù Dung đang nói dối rồi.
Mông Tư bưng bát lên, liền nhẹ giọng nói: "Ăn đi."
Vương Phù Dung cẩn thận liếc nhìn phu phụ Mông Tư: "phụ thân, hôm nay người đi đến đội hộ vệ có gặp được tướng công của con không?"
Mông Tư liền lắc đầu: "Không có."
"Phụ thân, tướng công của con đang ở đội hộ vệ hay là đang ở trong đại lao, con muốn gặp tướng công. Con thực sự lo lắng cho chàng." Vương Phù Dung đang nói với đôi mắt đã đỏ hoe.
Mông Tư liền cau mày nói: "Phù Dung à, nếu đội hộ vệ phát hiện ra con không hề bị bọn họ bắt cóc, vậy Giáng nhi sẽ phải chịu tội."
Khi Mông Tư nói ra lời này, ánh mắt của ông ấy đang dán chặt vào khuôn mặt Vương Phù Dung, đáng tiếc Vương Phù Dung lại cúi đầu xuống, cho nên ông ấy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của nàng ta.
"Phụ thân, con, chúng ta có thể bỏ chút bạc để được gặp tướng công của con được không? Con sẽ đi nói với người ở đội hộ vệ, để họ trừng phạt con. Chuyện này không liên quan gì đến tướng công, tướng công làm việc này tất cả là vì con..."
"Con trai ta đúng là xui xẻo tám đời mới lấy ngươi!" Điền Nữu lúc này nhìn thấy Vương Phù Dung liền cảm thấy choáng váng!
"Con đi gặp Giáng nhi để làm gì? Luật pháp trong thành không thể dễ dàng thay đổi được đâu." Mông Tư lặng lẽ thở dài.
Bầu không khí trong nội đường liền trở nên u ám hơn bởi tiếng thở dài của Mông Tư.
Trong lúc bế tắc, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Điền Nữu tức giận đặt bát đũa xuống, liền bước ra ngoài: "Là ai? Muộn thế này còn tới đây làm gì?"
Miệng của Điền Nữu không nhanh bằng tay của bà ấy, nên đã đưa tay mở chốt cửa.
Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, thì sắc mặt Điền Nữu liền thay đổi: "Thành chủ? Tại sao thành chủ lại ở đây? Nhìn ta xem, ta thật không biết phép tắc, bái kiến thành chủ."
Điền Nữu có chút hoảng hốt liền hành lễ với Tô Oanh.
Mông Tư cũng đứng dậy khỏi ghế khi nghe thấy tiếng động.
Sắc mặt của Vương Phù Dung liền tái nhợt, nàng ta ôm bụng với vẻ mặt đau khổ mà nói: "Phụ thân, con đột nhiên cảm thấy bụng của con rất đau. Con, con xin phép về Thảng Mao phòng trước ạ."
Mông tư không muốn Vương Phù Dung thất lễ ở trước mặt của Tô Oanh cho nên đành để nàng ta đi trước.
Vương Phù Dung vừa rời đi, Tô Oanh cũng được Điền Nữu đón vào nhà chính.
Trong tay của Tô Oanh đang ôm hai túi giấy dầu lớn, mùi thơm gần như được tràn ra từ trong đó.
"Thành chủ." Mông Tư vội vàng tiến lên phía trước hành lễ với nàng.
Tuy nhiên, Tô Oanh lại vẫy tay ra hiệu bảo bọn họ không cần quan tâm đến những nghi thức xã giao thường ngày.
"Mông đại thúc và đại thẩm không cần phải đa lễ như thế đâu, ta chỉ qua đây lấy chút đồ ăn để ăn thôi, mọi người có phiền không?"
Điền Nữu mỉm cười nói: "Xem lời của thành chủ kìa, chúng ta vui mừng còn không kịp, sao phải phiền lòng? Việc này thành chủ đã quá lời rồi, để ta đi nấu thêm hai món nữa rồi sau đó mang qua đây cho thành chủ."
Tô Oanh bảo bà ấy không cần phải làm: "Lúc tới đây ta đã nhờ Mộ Dung đại thúc làm vài món ăn ngon, ngươi đi lấy hai cái đĩa bỏ nó vào là được."
"Thành chủ đúng là khách sáo rồi, tới đây sao lại còn mang theo đồ vậy?"
Điền Nữu cũng là người nhanh nhẹn, bà ấy lập tức đi lấy hai cái đĩa bỏ hết thức ăn từ túi giấy dầu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận