[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1227: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (2)


Chương 1227: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (2)
Chương 1227: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (2)
Chương 1227: Bổn Thành Chủ Không Ăn Thịt Người (2)
Mông Tư nhìn thấy một túi giấy dầu có hai cái chân cừu nướng, một bên là hai con gà quay, có lẽ là đủ cho thành chủ ăn rồi.
Tô Oanh liếc nhìn ba bộ bát đũa trên bàn, cười nói: "Ta nghe Hổ Uy nói Mông đại thúc vừa mới cưới con dâu, sao không thấy ai hết vậy?"
Vừa nói đến Vương Phù Dung, nụ cười trên mặt của Điền Nữu liền biết mất: "Nàng ta rất nhát gan, cho nên không dám để nàng ta thất lễ ở trước mặt của thành chủ."
Mông Tư lấy ra một cái bát sau đó liền rót rượu cho Tô Oanh: "Thời tiết đã lạnh rồi, thành chủ xin mời uống một chút rượu, nó không say, nhưng có thể sưởi ấm cơ thể."
Tô Oanh thấy phu phụ bọn họ đang cố tình đổi chủ đề, dường như không mấy hài lòng với nàng dâu này.
Tô Oanh nhấp một ngụm rượu, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ nên lấy một chiếc đùi gà ra để ăn.
"Thành chủ, Giáng nhi đứa trẻ đó là một kẻ không có đầu óc, nó chính là một tên ngốc, nó cũng không có ý định giết người phóng hỏa. Cúi xin thành chủ tha cho nó một lần."
Thấy Tô Oanh đã ăn uống gần xong, tâm tình cũng rất tốt, Điền Nữu không kìm chế được liền quỳ xuống trước mặt của nàng mà cầu xin cho Mông Giáng.
Mông Tư muốn ngăn cản bà ấy, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không ngăn được.
Tô Oanh liền lấy khăn ra lau tay: "Chuyện của Mông Giáng ta đã biết rồi, ta cũng đã tự mình đi hỏi Long Bát. Hắn ta nói có thể dùng bằng mạng sống của mình ra mà bảo đảm, quả thực chưa từng động thủ với con dâu của hai người.
Sắc mặt của phu phụ hai người bọn họ liền trở nên tái nhợt, Long Bát và người của hắn ta gần như đã bị đánh đến mức tàn tật vĩnh viễn, Mông Tư sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Tô Oanh đang thiên vị cho bọn họ.
Vậy chỉ có một khả năng, đó là Vương Phù Dung thật sự đang nói dối.
"Thành chủ anh minh, vậy ta sẽ đi mời Vương Phù Dung qua đây, để cho thành chủ hỏi rõ ràng mọi việc."
Tô Oanh cầm lấy chỗ rượu còn sót lại uống hết một ngụm, nồng độ cồn không cao, nhưng nếu uống quá nhiều vẫn sẽ biểu hiện lên trên mặt.
Dưới ánh nến, hai má của nàng liền ửng hồng, còn lộ rõ vẻ yêu kiều.
"Tốt."
Điền Nữu phải mất gần một khắc mới rời đi, hiển nhiên đi một vòng trong viện này sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.
Vương Phù Dung cũng đến rồi, nàng ta liền khom vai và ước gì có thể tự mình vùi mặt vào ngực của bản thân, để Tô Oanh không nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta.
"Tiểu nữ xin tham kiến thành chủ."
Tô Oanh liền nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười hời hợt: "Bổn Thành chủ không ăn thịt người, ngươi không cần phải sợ như thế đâu."
Tô Oanh không biết rằng, giọng nói vừa rồi của nàng giống như một con dao băng, mỗi nhát đều đang đâm vào người của Vương Phù Dung, khiến nàng ta không có cảm giác lạnh nhưng vẫn phải rùng mình.
"Tiểu nữ, tiểu nữ..."
"Nào, ngẩng đầu lên, để bổn thành chủ xem nào."
Vương Phù Dung đã không còn nhớ bản thân bao lâu rồi chưa trải qua cái cảm giác sợ hãi khi cái chết cận kề lần nữa.
Hai tay nàng ta nắm chặt váy áo, rề rà mãi không dám ngẩng đầu lên.
Phu thê Mông Tư hai người không ngốc, uy danh của Tô Oanh lại lớn, Vương Phù Dung là một người lạ từ trước tới giờ chưa từng tiếp xúc với Tô Oanh, cho dù sợ hãi cũng sẽ không quá khích như thế.
Hai người nhìn Vương Phù Dung mà lông mày ngày càng nhíu chặt hơn.
"Phù Dung, thành chủ đang nói chuyện với ngươi đấy."
Cơ thể Vương Phù Dung cứng ngắc, lấy hết dũng khí mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, đối mặt với đôi mắt phượng cười như không cười của Tô Oanh, tim Vương Phù Dung run lên dữ dội.
Tô Oanh biết là nàng!
Vương Phù Dung liều mạng nói với mình, năm đó lúc Tô Oanh đuổi bọn họ đi thì bọn họ đã đi rồi, sau đó nàng cũng không lại gần bọn họ nữa, cho dù bây giờ nàng ta gả cho Mông Giáng thì đó cũng là bản lĩnh của nàng, Tô Oanh không thể vì thế mà muốn mạng nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận