[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1228: Cố Ý Châm Ngòi (1)


Chương 1228: Cố Ý Châm Ngòi (1)
Chương 1228: Cố Ý Châm Ngòi (1)
Chương 1228: Cố Ý Châm Ngòi (1)
Nhưng bất kể bản thân đã làm tâm lý trở nên vững chắc như thế nào, Vương Phù Dung chỉ nhìn một cái đã không dám nhìn vào mắt của Tô Oanh nữa.
"Xem ra là vì Mông đại thúc và thẩm tử hai người ở đây nên nàng ta mới không thả ra, Mông đại thúc, hay là hai người đi làm hai món ăn cho ta, ta và nàng ta nói chuyện riêng?"
Đừng mà!
Vương Phù Dung suýt nữa thì gào lên thành tiếng, nhưng đối mặt với hai con mắt nhiễm vẻ lạnh lùng kia của Tô Oanh, toàn bộ lời nói đều mắc lại ở trong cổ họng.
Hai phu thê Mông Tư trao đổi bằng ánh mắt.
"Cũng được, ta thấy tối nay thành chủ vẫn chưa ăn thoả thích, là lỗi của chúng ta, ta và đương gia sẽ lập tức đi làm hai món ăn."
Sau khi hai người rời đi, Vương Phù Dung đột nhiên đứng dậy muốn chạy trốn.
Nhưng nàng vừa chạy đến cửa, cửa phòng "sầm" một tiếng rồi tự động đóng lại.
"Vương Phù Dung, đúng là lâu rồi không gặp nha."
Sau lưng truyền đến một lực áp bức rất lớn, lông tơ cả người Vương Phù Dung dựng đứng lên, nàng hoảng sợ quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
"Thành chủ tha mạng, xin thành chủ tha mạng, ban đầu sau khi ta rời đi không làm bất cứ chuyện gì bất lợi với thành chủ, thành chủ tha cho ta lần này đi."
Tô Oanh hơi nhướng mày lên, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
"Vương Phù Dung, bản thân ngươi đã làm gì, còn cần bổn thành chủ nhắc cho ngươi sao?"
Môi Vương Phù Dung run rẩy, nàng không biết Tô Oanh đang nói chuyện gì.
Nhưng Tô Oanh căn bản không cho nàng cơ hội suy nghĩ, trực tiếp đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu nàng.
Vương Phù Dung chỉ cảm thấy một cơn đau ập tới, trên đầu giống như có một cái kích, làm cơ thể nàng ta dần dần chìm xuống, đến cả cổ cũng như muốn gãy ra.
"Thành chủ tha mạng, tiểu nữ, tiểu nữ thật sự biết sai rồi..."
"Vương Phù Dung, ta cho ngươi một cơ hội sống sót, nói, tại sao lại nói dối."
"Ta không... hự... a!" Vương Phù Dung đau đến mức cả người nằm sấp trên mặt đất.
"Ta, ra nói, thành chủ tha mạng, ta nói."
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống, quả nhiên Vương Phù Dung có vấn đề.
Nàng hơi nới lỏng sức lực, để cho Vương Phù Dung nói rõ ràng hơn.
"Đúng, là tiểu nữ nghe nói lúc trước Long Bát và công công bất hoà, ta liền nghĩ rằng khi bọn ta bước chân vào trong thành có thể sẽ bị Long Bát bọn họ chèn ép, nên, nên đã lừa bọn họ nói, nói là bản thân bị người của Long Bát ức hiếp, chuyện này chỉ cần ồn ào đến cục An Bảo thì Long Bát sẽ bị xử phạt, thế lực, thế lực cũng sẽ bị suy yếu... ta, ta biết sai rồi thành chủ, ta không dám nữa đâu..."
Vương Phù Dung khóc đến mức chảy nước mắt, nước mũi, cổ họng gào khàn cả giọng.
Tô Oanh híp mắt cười lạnh một tiếng, đột nhiên tăng thêm lực trên tay: "Vương Phù Dung, ngươi cho rằng ta sẽ tin vào lời ngươi nói sao..."
"A!" Vương Phù Dung hét lên một tiếng, hai mắt khẽ đảo rồi ngất đi.
Hai phu thê Mông Tư đứng ở ngoài cửa nghe rất rõ.
Nếu không phải Mông Tư kéo lại, Điền Nữu đã lao vào trong đánh chết Vương Phù Dung rồi, quả nhiên trực giác của bà không sai, chính là Vương Phù Dung hại nhi tử của bà!
"Mông đại thúc, hai người vào đi." Đột nhiên tiếng của Tô Oanh từ trong phòng truyền ra, nàng biết, hai người đã đứng ở ngoài cửa từ lâu rồi.
Mông Tư đẩy cửa phòng bước vào, vừa nhìn đã thấy Vương Phù Dung ngã xuống đất nằm bất tỉnh nhân sự.
Phu thê hai người quỳ xuống trước mặt Tô Oanh.
"Thành chủ thứ tội, là bọn ta quản gian không nghiêm nên mới gây rối thêm cho thành chủ, xin thành chủ trừng phạt."
Tô Oanh nhàn nhạt cúi thấp mặt xuống, không để bọn họ đứng dậy: "Đó là người trong nhà các ngươi, hoạ là do bọn họ gây ra, bổn thành chủ trước giờ thưởng phạt phân minh, chuyện Long Bát bọn họ làm sai đã phải chịu sự trừng phạt, vậy nên nếu bọn họ làm sai, thì cũng chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận