[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1230: Rời Khỏi Nơi Này (1)


Chương 1230: Rời Khỏi Nơi Này (1)
Chương 1230: Rời Khỏi Nơi Này (1)
Chương 1230: Rời Khỏi Nơi Này (1)
"Là ta, tướng công, ta, ta đến cùng ngươi rồi." Vương Phù Dung vừa nói xong liền bị người trông coi nhà giam quát mắng.
"Câm miệng, ồn ào cái gì, không được nói chuyện."
Vương Phù Dung bị doạ cho im bặt.
Đợi sau khi người trông coi rời đi, Mông Giáng mới lại mở miệng nói: "Phù Dung, đây là có chuyện gì vậy, sao ngươi cũng bị nhốt lại rồi?"
Vương Phù Dung chưa nói đã khóc: "Ta cũng không biết tại sao, tối nay thành chủ đến nhà, đột nhiên nghiêm hình bức cung với ta, nói ta nói dối, sau khi dùng hình với ta một hồi thì nhốt ta vào trong này."
Mông Giáng vô cùng kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì, thành chủ nhốt ngươi vào đây ư?"
"Đúng vậy, tướng công, ta thấy thành chủ cứ luôn thiên vị đám người xấu đó, ngươi nói xem tại sao thành chủ lại làm như thế? Có, có phải là do lúc trước các ngươi không đi theo đến thành Thiên Khôi, nên thật ra trong lòng thành chủ không vui không?"
Mông Giáng ngơ ngác, trong ấn tượng của hắn, Tô Oanh là một sự tồn tại vô cùng lợi hại lại còn mạnh mẽ, nếu nàng ta vì thế mà không vui, vậy tại sao lúc đầu lại đồng ý để bọn hắn ở lại Lão Hổ Doanh?
Lúc Mông Giáng vẫn chưa nghĩ thông, Vương Phù Dung lại mở miệng nói: "Tướng công, ngươi không sao chứ? Bọn họ có làm khó ngươi không?"
Mông Giáng hoàn hồn lắc lắc đầu: "Không sao, là ta làm liên lụy ngươi, đợi cha tới ta sẽ nhờ ông ấy cầu xin thành chủ cho ngươi, thành chủ sẽ không làm khó ngươi đâu."
"Ừm, đúng rồi tướng công, sau khi ngươi bị nhốt lại, có gặp được người nào kì lạ không?"
"Người kì lạ?" Mông Giáng không hiểu.
"Ừm, ta nghe nói lúc trước mấy người đó vì cướp đoạt quặng mỏ mà đánh nhau với chúng ta, sau này có rất nhiều bị bắt lại, cũng không biết có phải đều bị nhốt trong nhà giam này hay không."
Không biết Mông Giáng nghĩ cái gì: "Ngươi nói thế làm ta thấy hình như từng thấy rồi, nhưng mà bọn họ không bị nhốt cùng chỗ với chúng ta, ở phía trước, chính là ở đằng sau cánh cửa kia, ta thấy bên đó canh gác rất nghiêm ngặt, có thể người bị nhốt ở trong đó."
Mặc dù Vương Phù Dung không nhìn thấy Mông Giáng, nhưng đảo mắt lại trông thấy cánh cửa mà hắn nói.
Nàng ta nhìn cánh cửa đó mà ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì.
"Phù Dung, ngươi đừng sợ, cứ yên tâm nghỉ ngơi, cha nương bọn họ sẽ đến cứu ngươi ra ngoài nhanh thôi."
"Ừm, được."
Đêm dần khuya, trong đại lao yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, bên tai chỉ có tiếng say rượu hết đợt này đến đợt khác.
Vương Phù Dung tựa người trong phòng giam lặng lẽ mở mắt ra, rút một cây trâm nhỏ dài từ trong tóc ra, mở cửa không một chút tiếng động sau đó đi ra khỏi phòng giam.
Trong phòng giam không giam giữ nhiều phạm nhân, cả phòng giam này đều trống không, cho dù có người thì bây giờ cũng ngủ hết rồi, căn bản sẽ không có người chú ý đến hành động của nàng ta.
Vương Phù Dung sờ đến cánh cửa Mông Giáng nói lúc trước, dùng cây trong tay mở cửa rồi bước vào trong.
So với phòng giam của bọn họ, phòng giam sau cánh cửa này trông có vẻ kiên cố hơn nhiều, mỗi một gian phòng giam đều dùng đá để xây, trên cửa sắt chỉ có một khe hở đủ để cho một cái bát vào.
Vương Phù Dung cẩn thận đi đến trước phòng giam mở cái khe hở ra để xem tình hình bên trong, lúc mở đến gian phòng giam cuối cùng, nàng ta thấy một bóng người ngồi trong góc.
"Điện hạ, đại điện hạ?" Vương Phù Dụng nhẹ giọng mở miệng.
Người bên trong nghe thấy tiếng động thì giật mình, sau đó đứng dậy đi đến cửa nhìn ra bên ngoài.
Vương Phù Dung nhờ có ánh lửa mà thấy rõ dáng vẻ của người đang đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ: "Thật sự là điện hạ, điện hạ không sao chứ?"
Ánh mắt Tạ Nhuệ loé lên vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ Vương Phù Dung thế mà lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận