[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1231: Rời Khỏi Nơi Này (2)


Chương 1231: Rời Khỏi Nơi Này (2)
Chương 1231: Rời Khỏi Nơi Này (2)
Chương 1231: Rời Khỏi Nơi Này (2)
Hắn đắn đo một lát mới mở miệng nói: "Thành của các ngươi muốn xử tử bổn điện, bổn điện sao có thể tốt được? Phù Dung cô nương vẫn nên mau chóng rời đi thôi, miễn để cho ta liên luỵ ngươi."
Vương Phù Dung thấy Tạ Nhuệ suy nghĩ cho mình, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Điện hạ đừng vội, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài."
Ánh mắt Tạ Nhuệ chớp nhẹ: "Cái này quá mạo hiểm, ta không muốn để ngươi mạo hiểm."
Vương Phù Dung lại lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi, điện hạ đợi ta."
Lời vừa nói xong, Vương Phù Dung liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nàng ta không dám ở lại thêm, vội vàng quay về phòng giam của bản thân theo đường cũ.
Nàng ta vừa ngồi xuống chỗ hẻo lánh, liền có hai người tuần tra từ trước cửa phòng giam đi qua.
Nàng ta nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng may lúc trước nàng đã hỏi Mông Giáng về thói quen của mấy người tuần tra này, nếu không đã bị phát hiện rồi.
Vương Phù Dung nắm hai tay, chỉ cần có thể cứu được đại hoàng tử của Tấn Quốc, hắn sẽ có thể đưa nàng rời khỏi nơi quái quỷ này, chỗ này, nàng đã ngu ngốc đủ rồi!
Mấy ngày sau, Tô Oanh đều không đến cục An Bảo, mà đến khu quặng mỏ để xét tình hình khai thác bên đó.
Trong đại lao cục An Bảo, hai người tuần tra đang nói chuyện phiếm.
"Ngươi nói xem quặng mỏ này có thể đào ra bao nhiêu quặng sắt?"
"Không biết, nhưng nghe phó chủ sự nói trận địa bên đó không nhỏ, mấy ngày nay thành chủ lại qua đó giám sát rồi, nếu như đào ra không ít, ngày tháng của chúng ta có thể sẽ dễ sống hơn."
'Không sai, vẫn là thành chủ rời đi, vừa quay lại liền đuổi hết đám người ngấp nghé quặng mỏ đó đi."
Vương Phù Dung một chốc đã nắm được tin tức quan trọng trong lời nói của mấy người đó.
Hiện tại Tô Oanh không ở trong thành, đây là một cơ hội tốt!
Màn đêm buông xuống, sau khi người tuần tra đi tuần tra một lần, Vương Phù Dung lại từ trong đại lao đi ra giống như lúc trước.
Nàng ta tìm thấy nhà giam của Tạ Nhuệ, mở cửa phòng giam của hắn ra.
"Điện hạ, mấy ngày nay theo quan sát của ta, canh phòng vào giờ này là yếu nhất, ta đưa điện hạ đi."
Tạ Nhuệ lại không rời đi cùng nàng ta ngay lập tức, mà cau mày nói: "Chúng ta có thể ra khỏi đại lao, nhưng chưa chắc có thể ra khỏi thành, ngươi chuẩn bị kĩ càng chưa?"
Vương Phù Dung gật đầu: "Ta biết có một nơi có thể ra ngoài."
Tạ Nhuệ không ngờ nàng ta chuẩn bị chu toàn đến thế, sắc mặt trên mặt trở nên nhu hoà hơn: "Được, chỉ cần có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Tạ Nhuệ lại bảo Vương Phù Dung thả mấy thị vệ bị nhốt trong nhà giam khác của hắn ra, một đoàn người vốn dĩ không trốn được lính canh nên chỉ có thể cố gắng xông ra.
Sau khi ra khỏi nhà giam, Tạ Nhuệ cầm bó đuốc trên tường ném vào đống rơm của nhà giam, ngọn lửa lập tức nuốt chửng đống rơm, lửa bỗng chốc bùng cháy lên.
Rất nhanh người tuần tra đã phát hiện động tĩnh nhà lao, sau khi bọn họ đi vào xem xét, phát hiện phạm nhân trong phòng giam gần như đều được thả ra.
Hai người khiếp sợ không thôi: "Mau, mau đi nói cho phó chủ sự, phạm nhân vượt ngục."
Đối phương nhân thủ đông đảo, bọn họ chỉ có hai người căn bản không phải là đối thủ, cũng không thể cứng đối cứng với bọn họ, xoay người chạy đi.
"Thừa dịp hiện tại, đi mau!" Tạ Duệ a một tiếng, dẫn theo người chạy ra bên ngoài.
Mông Giáng nghe thấy động tĩnh bừng tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy Vương Phù Dung đi theo bên người Tạ Duệ, hắn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.
"Phù Dung? Phù Dung!" Mông Giáng khẩn trương đứng lên, hắn muốn đi ra, cửa nhà lao lại vẫn khóa.
Vương Phù Dung nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, một cái liếc mắt này tràn đầy khinh thường và coi rẻ, hoàn toàn khác với nhu tình mật ý ngày xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận