[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1235: Ta Làm Như Vậy Đều Là Vì Ngươi (2)


Chương 1235: Ta Làm Như Vậy Đều Là Vì Ngươi (2)
Chương 1235: Ta Làm Như Vậy Đều Là Vì Ngươi (2)
Chương 1235: Ta Làm Như Vậy Đều Là Vì Ngươi (2)
Bà ấy biết Vương Phù Dung là người có tâm tư, nhưng không nghĩ tới tâm tư của nàng ta lại ác độc như thế.
Bọn họ chỉ có một nhi tử là Mông Giáng, nếu hắn thật sự không thể có con nối dõi...
Khiếp sợ nhất vẫn là Mông Giáng, năm đó mới vừa gặp Vương Phù Dung hắn cũng không thích, nhưng sau khi thành thân ở chung hắn cũng vẫn luôn thực hiện trách nhiệm làm trượng phu, cũng dần dần sinh ra cảm tình với nàng ta.
Hắn cho rằng nàng ta giúp Tạ Duệ chỉ là bị mê hồn nhất thời, lại không nghĩ đến nàng ta đã sớm hạ thuốc với mình.
Mông Giáng đột nhiên ra tay nắm lấy cổ nàng ta.
Vương Phù Dung kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thân thể dần bị hắn nhắc lên từ trên mặt đất.
"Tâm tư của ngươi ác độc như thế, hài tử sinh ra sao có thể ngoan đến đâu, ta không cần đứa nhỏ này, ngươi, ta cũng không cần!" Gân xanh trên trán Mông Giáng thẳng giật giật, lực đạo trên tay càng ngày càng tăng.
Vương Phù Dung cảm giác không khí lồng ngực đều trở nên loãng, dù thế nào nàng ta cũng không dám tin tưởng, cuối cùng mình lại chết ở trong tay người không có khả năng giết nàng ta nhất.
Điền Nữu nhìn bụng Vương Phù Dung tức hận nhắm mắt lại, hôm nay đừng nói Vương Phù Dung hoài tôn tử của bà, dù là hoài long tử phượng tôn nàng ta đều phải chết!
Không biết qua bao lâu, thân thể Vương Phù Dung hoàn toàn mềm xuống.
Đầu nàng ta rơi xuống ở trên tay Mông Giáng, Mông Giáng phục hồi tinh thần lại, như là khoai lang phỏng tay ném nàng ta ra ngoài.
Thân thể Vương Phù Dung giống như là vải rách bị ném ra ngoài cửa.
Mông Tư nặng nề phun ra một hơi, tiến lên vỗ bả vai Mông Giáng: "Bất luận như thế nào, chuyện do chúng ta dựng lên, phải cho thành chủ một công đạo, sáng sớm ngày mai, con và ta mang thi thể nàng ta đến trước mặt thành chủ tạ tội."
Mông Giáng ngơ ngẩn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn gật đầu: "Đều do con, phụ thân, lúc trước con không nên khống chế không được chính mình con..."
"Xác thật trách con, nhưng cũng trách chúng ta không biết nhìn người, bằng không cũng sẽ không để người chui vào chỗ trống."
Cả một đêm, Mông gia đều bao phủ ở trong một không khí trầm thấp.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh mới vừa tỉnh lại, Hắc hộ pháp đã tới truyền lời nói trời còn chưa sáng Mông Tư bọn họ đã quỳ gối ở ngoài cung điện.
Tô Oanh không nhanh không chậm đứng dậy rửa mặt, lại ăn cơm sáng sau đó mới đến chính điện.
"Đi, lấy roi pháp của bổn thành chủ tới."
"Vâng."
Một lát sau, một nhà Mông Tư cũng bị đưa vào chính điện.
"Mông Tư bái kiến thành chủ, hôm nay đến đây là thỉnh tội với thành chủ, vẫn xin thành chủ trách phạt, phản đồ Vương Phù Dung đã bị xử tử, vẫn xin thành chủ nghiệm rõ."
Tô Oanh nhàn nhạt liếc nhìn Vương Phù Dung không còn thở.
"Thành Thiên Khôi, không thể tha thứ nhất chính là phản đồ."
"Tuy các ngươi cũng không biết việc nàng ta làm, nhưng các ngươi cũng có trách nhiệm không giám sát cẩn thận."
Tầm mắt Tô Oanh chuyển về trên người Mông Giáng tiến vào sau vẫn luôn cúi đầu: "Mông Giáng còn bị nàng ta xúi giục làm chuyện ngu xuẩn."
Tối hôm qua hắc y nhân lại suốt đêm thẩm tra Tạ Duệ, Tạ Duệ cũng nói ra đầu đuôi với Vương Phù Dung.
Thì ra sớm ở lúc Mông Tư bọn họ còn chưa tới Thành Thiên Khôi thì Tạ Duệ đã âm thầm ẩn núp vào Lão Hổ Doanh tiếp xúc với Vương Phù Dung.
Hắn ta biết được Vương Phù Dung là nhi tức của Mông Tư đã dùng các loại hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng ta để mình nằm vùng.
Lúc trước Vương Phù Dung dùng kế gả cho Mông Giáng kỳ thật chính mình cũng không cam nguyện, nàng ta coi thường Mông Giáng, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.
Ở sau khi Tạ Duệ xuất hiện, lòng bất an kia của nàng ta đã bị dao động, còn đặc biệt biết được Tạ Duệ là hoàng tử Tấn quốc, nàng ta càng ảo tưởng cuộc sống sau khi mình trở thành hoàng phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận