[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1236: Khiển Trách (1)


Chương 1236: Khiển Trách (1)
Chương 1236: Khiển Trách (1)
Chương 1236: Khiển Trách (1)
Ở dưới lừa gạt của Tạ Duệ, nàng ta báo chuyện của Lão Hổ Doanh và thành Thiên Khôi cho Tạ Duệ.
Người của Tạ Duệ có thể tìm được khu mỏ nhanh như vậy, cũng là vì nàng ta.
Nhưng Vương Phù Dung cũng không phải hoàn toàn ngu xuẩn, nàng ta biết nếu mình cấu kết với Tạ Duệ bị phát hiện chỉ có một đường chết, cho nên nàng ta tự cho là thông minh giữ cho mình một đường lui, chính là dùng thuốc với Mông Giáng, khiến mình mang thai.
Nếu nàng ta có thể thuận lợi rời đi với Tạ Duệ, vậy nàng ta sẽ lén bỏ hài tử, tin tưởng khẳng định Tạ Duệ sẽ không biết.
Nếu không thành, nàng ta còn có thể dùng hài tử trong bụng bảo vệ tính mạng.
Chỉ là dù như thế nào nàng ta đều không thể tưởng được, ngay cả hài tử của mình Mông Giáng đều không cần mà bóp chết nàng ta.
"Mông Giáng ngu xuẩn, vẫn xin thành chủ giáng tội."
Tô Oanh cầm lấy roi, rũ mắt nhìn hắn: "Ngươi vô cớ phóng hỏa, xác thật có tội, hôm nay bổn thành chủ tự mình trách phạt ngươi, nếu ngươi có thể chịu được, vậy bổn thành chủ không hề so đo."
"Mông Giáng nguyện ý tiếp nhận bất kì trách phạt gì... A!"
Mông Giáng còn chưa dứt lời, roi dài trong tay Tô Oanh đã quất mạnh xuống, nháy mắt sau lưng Mông Giáng da tróc thịt bong.
Phu thê Mông Tư nhìn mà kinh hãi, lại không dám nói ra nửa câu cầu tình cho Mông Giáng.
Toàn bộ chính điện, chỉ còn lại tiếng vút ở lúc roi dài trong tay Tô Oanh quất trên máu thịt.
Sau mười roi, Tô Oanh thu tay.
"Mông Tư không biết nhìn người, giám sát bất cẩn, bổn thành chủ thu hồi quyền lợi giám thị mọi người Lão Hổ Doanh của ngươi, sau này người Lão Hổ Doanh đến đây cũng sẽ tiến vào phạm vi quản lý của An Bảo Cục, ngươi có ý kiến không?"
Mày Mông Tư đều không nhăn một chút: "Mông Tư tuân mệnh."
Tô Oanh ném roi dài xuống: "Lui ra đi."
"Vâng."
Phu thê Mông Tư nâng Mông Giáng rời đi, tuy chỉ có mười roi, nhưng người động thủ chính là Tô Oanh, mười roi có thể còn lợi hại hơn mấy chục roi của người khác.
Mông Giáng bị đánh, quyền lợi của Mông Tư bị thu hồi, việc này coi như cho qua.
Về phần Lão Hổ Doanh bên kia, Tô Oanh tạm thời để Hắc hộ pháp dẫn người qua canh giữ, dù là tiến vào Bắc Hoang đến Thành Thiên Khôi nhất định phải đi qua đường, không thể bỏ qua.
Tạ Duệ dựa theo yêu cầu của Tô Oanh viết thư đưa cho thân tín của chính mình truyền về Tấn quốc, để cho bọn họ nghĩ cách gom góp đồ mình muốn sau đó đưa đến Bắc Hoang.
Quốc quân Tấn quốc cũng không biết được Tạ Duệ ở Bắc Hoang, bao gồm mẫu tộc của hắn ta cũng không biết, lúc này hắn ta đến Bắc Hoang đoạt quặng hoàn toàn là ý tưởng của hắn ta, việc này cũng dẫn tới hắn xảy ra chuyện về sau, căn bản không thể cầu cứu với bọn họ.
Hắn ta chỉ có thể gửi hy vọng ở trên người thân tín của mình, nội dung thư có người nhìn chằm chằm hắn ta không động tay chân được, hắn ta chỉ có thể chờ đợi người của hắn có thể đọc hiểu tín hiệu cầu cứu của hắn ta mà phát hiện manh mối, lúc sau dẫn người đến Bắc Hoang cứu hắn ta.
Tô Oanh trở lại cung điện, mới vừa ngồi xuống Lục Y Nhân đã cầm thư phi ưng truyền đi đến.
Tô Oanh nhìn một chồng thật dày trong tay Lục Y Nhân nhéo giữa mày.
Hít.
Hình như hai ngày này nàng đã quên truyền tin cho Tiêu Tẫn.
"Thành chủ, đây là Sở quốc bên kia đưa tới tin."
Tô Oanh ừ một tiếng, ý bảo hắn đặt thư xuống.
Sau khi Lục Y Nhân lui ra, Tô Oanh mở từng phong thư ra.
Chữ mạnh mẽ hữu lực của Tiêu Tẫn đập vào trước mắt, bên trong cũng không có thao thao bất tuyệt gì, chỉ dùng vài câu nói đơn giản khái quát tình huống hiện tại của hắn, lại nhắc hài tử hai câu, cuối cùng là dò hỏi tiến triển của nàng ở bên này.
Giữa những hàng chữ, đều hiện ra vẻ bình thản, chỉ là một câu cuối cùng này: "Bên này không có việc gì, nàng không vội trở về cũng được." Lời này sao thoạt nhìn lộ ra một hơi thở âm dương chua lè vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận