[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1241: Có Tiền Vậy Muốn Nhiều Chút (2)


Chương 1241: Có Tiền Vậy Muốn Nhiều Chút (2)
Chương 1241: Có Tiền Vậy Muốn Nhiều Chút (2)
Chương 1241: Có Tiền Vậy Muốn Nhiều Chút (2)
Ở Tấn quốc, bất kì khoáng sản tài nguyên gì cũng đều thuộc về quốc gia, nhưng nếu khu mỏ này ở ngoài Tấn quốc vậy không giống nhau, đến lúc đó bọn họ chiếm cái này cho riêng mình, thì ai có thể biết được?
"Nhìn từ nội dung truyền tin, xác định là có khu mỏ này, nhưng việc khẩn cấp bây giờ vẫn là phải bảo đảm an toàn cho đại hoàng tử."
Thừa tướng nói xong, đảo mắt nhìn về phía con thứ ba: "Lão tam, hiện tại ngươi truyền tin cho bên kia, sau đó lập tức dẫn người đến bên kia, bất kì dùng biện pháp gì, đều cứu người trở về trước."
Nghe vậy, Chu Duy đứng dậy xác nhận: "Phụ thân yên tâm, nhi tử biết nên làm như thế nào."
"Phụ thân, rốt cuộc trong Bắc Hoang này là người nào, sao dám bắt cóc hoàng tử Tấn quốc ta!"
Chu thừa tướng cũng hoàn toàn không hiểu biết nhiều với bên kia: "Một nơi chứa người bị lưu đày đến, có thể có băn khoăn gì đó, nhưng nếu bọn họ có thể đưa ra điều kiện một lần, là có thể có lần thứ hai, cứu người quan trọng hơn."
"Vâng."
"Việc này không thể để người khác biết được, bảo nương nương đừng lộ ra dấu vết."
"Nhi tử hiểu rồi."
Chu Thừa Tướng có ba con đích thê, lão tam Chu Duy lại không làm quan mà là làm buôn bán bên ngoài, vì không để cho Hoàng Thượng kiêng kị, bản đồ buôn bán của ông ta nhiều nhất là ở ngoài thủ đô, đặc biệt là khu vực biên cảnh quanh Tấn quốc, với Bắc Hoang bên kia là càng hiểu biết hơn những người khác trong Chu gia, hành động cũng tiện hơn.
trước khi Chu Duy rời khỏi phủ Thừa Tướng đã truyền tin cho thân tín của Tạ Duệ, bảo hắn ta nghĩ biện pháp bảo đảm Tạ Duệ an toàn trước, muốn người Bắc Hoang biết, giữ lại mạng của Tạ Duệ là có tác dụng, như thế bọn họ mới có thời gian cứu người.
Sau khi Vương đại nhân nhậm được tin Chu Duy tư tiền tưởng hậu, quyết định truyền tin cho người của mình, chỉ là không biết những người đó có thể nhận được không.
Người bị Kiều Dương mang về sau khi bị nhốt vào đại lao, nói rõ chi tiết một năm một mười, Kiều Dương bọn họ cũng biết được phương thức liên hệ hai bên.
Tô Oanh mới từ khu mỏ trở về, Kiều Dương đã cầm tin tức Vương đại nhân truyền tới đến trước mặt nàng tranh công.
"Thành chủ ngươi xem, tin này là có ý gì?"
Tô Oanh nhận truyền tin nhìn, Vương đại nhân nói rõ ở trong thư, nói là Bắc Hoang khổ hàn, hắn ta lo lắng Tạ Duệ và người của hắn ta ở bên này ăn không tiêu, xuống tay chuẩn bị một đám y phục mùa đông, hỏi Tạ Duệ cần hay không, nếu cần hắn ta sẽ lập tức phái người đưa đến.
"Lần trước người bên kia nghi ngờ chúng ta, lúc này sao còn ngu ngốc muốn đưa y phục mùa đông gì đó đến đây?"
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn Kiều Dương một cái, cuối cùng đầu óc tiểu tử này cũng thông minh một lần.
"Đây là đang thử."
"Thành chủ là nói bọn họ muốn xác định có phải Tạ Duệ còn sống hay không?"
"Rất có khả năng, xem ra đồ lần trước chúng ta muốn vẫn thiếu, đi, để cho Tạ Duệ hồi âm, nói cho hắn ta y phục mùa đông cứ việc đưa đến đây, lại chuẩn bị thêm một ít bông." Nếu bọn họ nhiều đồ, vậy nàng cũng cần nhiều chút.
Tô Oanh bận rộn cả ngày, trước khi ngủ lại nhận được tin của Tiêu Tẫn.
Tin tổng cộng có hai bức thư, một lá là Tiêu Tẫn viết, một cái khác chính là hai tiểu gia hỏa viết.
Mặc dù tuổi chưa lớn, chữ Đại Bảo viết đã vô cùng hoàn chỉnh, tiểu gia hỏa nói cho nàng chuyện xảy đã ra sau khi nàng đi có nề nếp, ngược lại cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tinh tế chia sẻ sinh hoạt hằng ngày với nàng.
Bọn họ sinh hoạt theo khuôn phép cũ với nàng mà nói chính là chuyện tốt, chứng minh hai đứa nhỏ đều an toàn.
Tô Oanh trải giấy ra trả lời hai đứa bé, không biết có phải làm nương lâu rồi hay không, lời nói cũng nhiều hơn, trong bất tri bất giác lại viết hơn hai trang giấy như vậy.
Sau khi nàng thu hồi âm lại mới mở tin của Tiêu Tẫn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận