[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1247: Để Cho Bọn Họ Tiến Vào (2)


Chương 1247: Để Cho Bọn Họ Tiến Vào (2)
Chương 1247: Để Cho Bọn Họ Tiến Vào (2)
Chương 1247: Để Cho Bọn Họ Tiến Vào (2)
Lúc này triều đình Nam quốc cũng mặc kệ, bá tánh chờ đợi người cứu trợ trong vô vọng cũng chỉ có thể tự cứu, nhưng đường phía nam lại bị phá hỏng, phải nộp bạc mới có thể đi, bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể lựa chọn xuất cảnh, xem có thể tìm được một đường sinh cơ hay không.
Sau khi nghe xong, trên mặt Tô Oanh không vẻ biến hóa gì, chỉ nói vài câu đơn giản với người phía sau.
Người nọ lui ra sau, Tô Oanh mới nói: "Nơi này là Bắc Hoang, nếu các ngươi tới đây sẽ phải tuân theo quy củ nơi này, nếu không tuân thủ quy củ, kết quả của các ngươi sẽ chỉ thảm hơn xác chết trôi trên đường mà thôi, hiểu chưa?"
Những người đó nghe có cơ hội có thể ở lại, còn sợ tuân thủ quy củ gì, vội vàng đứng dậy dập đầu bảo đảm với Tô Oanh.
"Ngài yên tâm, chúng ta đều là lương dân, nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không rời xa quê hương, nếu có thể ở lại, chúng ta nhất định tuân thủ quy củ, tuyệt đối không thêm phiền toái cho ngài."
Tô Oanh hơi gật đầu, ý bảo bọn họ mở cửa ra để cho bọn họ đi vào.
Cho dù là gần hai trăm người, Hổ Doanh cũng hoàn toàn có thể cất chứa nổi.
Bọn họ tìm nhà ở đặt chân, mới vừa vào nhà đã ngửi được mùi canh thơm nồng đậm, từng đôi mắt đều nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ.
Không bao lâu, Hắc y nhân bọn họ nâng mấy nồi to đi tới.
Tô Oanh nói: "Ta để người nấu cho các ngươi một chút canh thịt, hiện tại trời giá rét, đều uống chút xua lạnh đi."
Những người này không nghĩ tới tới đây không chỉ có nơi đặt chân, còn có canh thịt ăn, trong lúc nhất thời đều cố gắng đứng lên.
Tô Oanh ý bảo họ không nên gấp gáp, mỗi người đều có canh uống, Hắc y nhân sẽ đưa đến trong tay bọn họ.
Ôm canh trong tay, những người này gấp không chờ nổi uống vào từng hớp.
Rất nhanh một nồi canh lớn đã thấy đáy.
Còn không đợi bọn họ thở một hơi, đã có người ôm bụng phun ra.
"Ọe!"
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Lý Chính Triệu Đại Hà cầm chén sắc mặt khó coi nhìn Tô Oanh: "Nếu ngươi không muốn chúng ta ở lại, cũng để chúng ta đi, cần gì phải làm chuyện hèn hạ với chúng ta?"
"Canh này, có phải nước canh này có độc hay không?" Thôn dân không uống cầm chén cứng ở tại chỗ, uống cũng không phải, không uống cũng không phải.
Tô Oanh lạnh nhạt cong khóe môi lên: "Mọi người hiểu lầm, canh này không có độc, chỉ là ta thấy trời giá rét nên thêm cho bọn họ một ít ớt ở canh, muốn xua lạnh cho mọi người, cũng không nghĩ tới các ngươi sẽ ăn không quen."
Triệu Đại Hà cầm chén canh ngửi, lại dùng đầu ngón tay chấm vào canh nếm một chút, nước sốt mới vừa chạm vào đầu lưỡi đã có một vị cay xông lên.
"Xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng đồ ăn ở chỗ chúng ta vô cùng trân quý, các ngươi không uống, vậy để cho các huynh đệ khác uống đi, đừng lãng phí."
Tô Oanh dứt lời, Trình Minh hiểu ý rối rít tiến lên lấy chén canh múc một chén canh uống lên.
Tô Oanh để cho bọn họ nấu canh cay, là muốn nhìn xem những người này có phải thật sự chạy nạn hay không.
Một người ở dưới trạng thái đói khát lâu dài, dạ dày hắn ta cực kỳ suy yếu, lúc này nếu ăn cơm có tính kích thích, sẽ khiến cho dạ dày cực độ không khoẻ.
Bọn họ thật sự là nạn dân, bọn họ uống xong canh cay mà nôn mửa mới là hiện tượng bình thường.
Những người đó thấy Trình Minh ăn canh xong, thân thể cũng không có phản ứng khác thường, đói khát chiến thắng sợ hãi trong lòng, rối rít cầm lấy canh chén uống lên.
Triệu Đại Hà là người trải qua nhiều chuyện, thấy vậy cũng thông suốt hơn thôn dân tầm thường, rất nhanh đã hiểu rõ ý đồ của Tô Oanh.
Tuy ông ta không biết thân phận của Tô Oanh, nhưng có thể đứng vững gót chân ở Bắc Hoang tuyệt đối không phải là người thường, bọn họ mới đến vẫn không cần dễ dàng trêu chọc thì tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận