[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1252: Nếu Muốn Giàu Sửa Đường Trước (2)


Chương 1252: Nếu Muốn Giàu Sửa Đường Trước (2)
Chương 1252: Nếu Muốn Giàu Sửa Đường Trước (2)
Chương 1252: Nếu Muốn Giàu Sửa Đường Trước (2)
Sở Vân rất thông minh, vừa nghe đã hiểu rõ ý tứ của Tô Oanh: "Thành chủ là muốn người bên ngoài có thể tới, đồ bên trong cũng có thể đi ra ngoài."
"Ừ, nhưng Bắc Hoang nhiều nơi hoang dã, nếu không có một con đường tính chỉ dẫn, ít nhiều sẽ không tiện."
Nếu có một đường lớn thông đến bên ngoài, vậy đồ vật chỗ của bọn họ sản xuất ra là có thể bán càng tốt hơn.
Vì Bắc Hoang phát triển lâu dài, nàng cảm thấy có con đường vẫn là tiện lợi rất nhiều.
Sở Vân trầm ngâm một lát mới nói: "Ta có thể hiểu rõ ý tứ của thành chủ, chỉ là sửa đường lại không dễ dàng như vậy."
Cần số lượng công nhân và nguyên liệu lớn, đây chính là một khoản tiền thật lớn.
"Ừ, ta biết, cũng không phải là nói sẽ lập tức tu sửa con đường, chúng ta có thể từ từ, trước bắt đầu một đoạn từ thành Thiên Khôi đến Lão Hổ Doanh này."
Sở Vân thấy tâm ý Tô Oanh đã quyết, lại cảm thấy chuyện này thật sự là một chuyện tốt với bọn họ, nói: "Thành chủ cần phải nói việc này với những người khác không?"
Tô Oanh gật đầu: "Ngươi an bài xuống, lại đi tìm người biết nung gạch xanh, sau khi thương nghị xong, có thể chuẩn bị bắt đầu rồi."
"Vâng."
Trải qua mấy ngày thương nghị, việc sửa đường này đã được quyết định rồi.
Tô Oanh muốn sửa đường cũng là vì hiện tại đã bắt đầu đào quặng sắt, đến lúc đó có đường lớn thì có thể càng tiện vận chuyển hơn.
Phải dùng gạch xanh lót đường, phải nung chế gạch xanh.
Tô Oanh tự mình dẫn theo người tìm một mảnh đất trống to chuẩn bị làm lò gạch.
Còn phải đi làm số lượng đất sét lớn, đây là nguyên liệu chuẩn bị nung chế gạch xanh.
Tô Oanh muốn mỗi ngày Kiều Dương đều dẫn theo người đi tìm đất sét, càng nhiều càng tốt, trước đào trở về đặt ở đây, chờ làm xong nhà đất lại lọc đất sét làm phôi.
Bên kia, Chu Duy cũng đến biên cảnh Tấn quốc hội hợp với Vương đại nhân.
Vương đại nhân thấy Chu Duy trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội.
Vương đại nhân là thân tín của Tạ Duệ, hiện giờ Tạ Duệ xảy ra chuyện tất nhiên hắn ta có thoát không khỏi trách nhiệm, nhưng hiện tại không phải lúc hỏi trách hắn ta, trước người cứu ra sau đó tính sổ cũng không muộn.
"Tam lão gia, tiểu nhân đã phái mấy đội người đi tìm hiểu tin tức, nhưng đến bây giờ cũng chưa có tin tức xác thực truyền lại, chỉ biết trong Bắc Hoang có một tòa đại thành, rất có thể điện hạ đã bị nhốt ở trong tòa thành kia."
Chu Duy uống ngụm trà nóng, mày nhíu chặt vào nhau: "Đã lâu như vậy, ngươi còn chưa tìm hiểu được điện hạ ở nơi nào, kia cũng chỉ là nơi hoang dã mà ngươi cũng không ứng phó được."
"Vâng, là tiểu nhân vô năng vẫn xin tam lão gia thứ tội, lúc trước tiểu nhân cũng cho rằng đó chính là nơi không chủ hoang dã, nào dám đắc tội điện hạ chúng ta, ai biết cố tình những người đó không sợ chết, lại còn dám bắt cóc điện hạ."
"Ngươi hai lần đều tặng cho bọn họ thứ gì?"
Vương đại nhân đưa danh sách của Tô Oanh ra.
Sau khi Chu Duy xem xong, để cho Vương đại nhân đi chuẩn bị một ít vải vóc và lương thực.
"Lão gia tính toán làm gì vậy?"
Trước khi gửi đồ cho đại nhân, muốn nhân cơ hội đó để nghe ngóng thông tin, nhưng người phái đi đều bị đối phương phát hiện.
Nhưng trừ cái này ra, bọn họ rất khó có biện pháp khác đánh vào bên trong địch nhân.
"Ngươi chuẩn bị tốt đồ vật trước, chuyện còn lại ta sẽ phái người đi làm."
"Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ cho người đi chuẩn bị."
Vương đại nhân không dám chậm trễ, đêm đó đã chuẩn bị tốt tất cả đồ vật.
"Ngươi truyền tin cho bên kia, hẹn tốt với bọn họ, để cho bọn họ cảm thấy chúng ta sợ hãi, sợ hãi đại điện hạ bị tổn thương, làm rõ lời nói cũng không có việc gì, để cho bọn họ cảm thấy, hiện tại bọn họ nắm phải chỗ đau của chúng ta, chúng ta cứ dây dưa bọn họ không có biện pháp chỉ có thể tùy ý bọn họ sắp xếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận