[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 125: Ăn Được Sao? (1)


Chương 125: Ăn Được Sao? (1)
Chương 125: Ăn Được Sao? (1)
Chương 125: Ăn Được Sao? (1)
Một miếng ngọc bội màu xanh lá rơi từ người của người đàn ông xuống, không đợi hắn ta nhặt lên, Giang Dương đã xông tới giành lấy miếng ngọc bội: "Đây là ngọc bội của Sở Vân, là của hắn." Hắn ta nắm lấy vạt áo của người đàn ông, tức giận nói: "Người đâu, Sở Vân đâu rồi?"
"Tha mạng, xin tha mạng, ngày, ngày hôm qua ta thấy hắn đã đứt hơi rồi, nên mới lấy đồ của hắn, ta không biết..." Người đàn ông bị dọa cho nhũn cả người, xém chút đã khóc thành tiếng.
Tô Oanh lạnh lùng trừng mắt về phía Lý Đạt, Lý Đạt chỉ cảm thấy rợn sống lưng, quay đầu đánh vào đầu của thuộc hạ: "Đồ ngu ngốc, thiếu mất một người cũng không biết, còn cần các ngươi để làm gì."
"Ở đâu? Hôm qua người tìm thấy hắn ở đâu?"
"Chính, chính là tối qua, tối qua lúc dừng chân ở mảnh đất trống, ta, ta thấy hắn ngã dưới một tảng đá lớn, thấy hắn không động đẩy có thể là đã chết rồi nên ta mới lấy đồ trên người của hắn."
Tô Oanh thấy dáng vẻ người đàn ông bị dọa cho sắp ngất đi, có lẽ không phải là nói dối.
Ba người trở về bên cạnh xe ngựa để bàn bạc.
"Vương gia, để thuộc hạ đi về đó đi, thuộc hạ sẽ cưỡi ngựa đi, nếu thuận lợi thì không đến hai canh giờ là đã có thể trở về rồi."
Tô Oanh nhìn gia đình già trẻ bệnh tật, im lặng.
Tiêu Tẫn tính toán một lúc thì gật đầu: "Ừ, trên đường đi phải cẩn thận."
"Dạ."
Giang Dương tháo rời con ngựa trên xe ngựa ra, sau đó xoay người lên ngựa rời khỏi đội ngũ.
Bên phía Lý Đạt, Tô Oanh cũng đã nói rõ tình hình với hắn ta, mặc dù không hợp quy tắc, nhưng Lý Đạt cũng không có năng lực từ chối được, nên chỉ có thể để cho Giang Dương tạm thời rời đi.
"Khi nãy nhìn một vòng, ngươi thấy có bao nhiêu người quen?"
Tiêu Tẫn khẽ cau mày: "Không nhiều."
Lúc nãy trong lúc tìm người, đúng là hắn đã gặp được vài kẻ quen mặt, có hai người là môn tướng trước đây của hắn, mấy ngày trước Giang Dương đã âm thầm liên lạc với bọn họ, hắn muốn bọn họ tạm thời đừng đi cùng hắn, đề phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bị tận diệt.
Ngoài ra còn có một số người ngày trước hầu hạ trong Vương phủ, có rất nhiều người hắn thấy rất lạ mắt, trừ những môn tướng ra, còn lại đều không tính là thân tín của hắn, hơn nữa có khi còn là tai mắt do người khác phái đến, cho nên hắn sẽ không chủ động đi chào hỏi.
Lúc đó khi tín vật bị phát hiện, hắn cũng không hề nhắc đến những võ tướng khác, cho nên những võ tướng bị hắn liên luỵ vào đây không nhiều, phần lớn những môn khách trong phủ của hắn, trước khi hắn bị định tội, đã được hắn sắp xếp cho họ rời đi, chỉ có mình Sở Vân kiên trì ở lại, sau đó cũng bị người ta nhốt vào ngục, Giang Dương và Vương Lãng cùng chức, cả hai đều bị kết án cùng nhau.
Đội ngũ đã dừng chân khoảng một canh giờ, thấy nắng đã không còn quá gắt, nên Lý Đạt gọi mọi người dậy, tiếp tục lên đường.
Sau khi đám người Tô Oanh dọn dẹp đồ đạc xong, nàng nhảy lên xe ngựa, vung roi ngựa một cái, ngựa chạy vút đi.
Điền Mộc đưa đứa bé cho Trương Thuý Nương, cũng đi ra ngoài xe, vung roi ngựa để xe ngựa chạy đi.
Buồng xe ngựa mà bọn họ ngồi to hơn buồng của đám người Tô Oanh một chút, cho nên vài người ngồi cùng nhau cũng không quá chật chội.
"Lãng Nhi, sau khi con khoẻ hơn một chút nhất định phải nói với bọn họ, để bọn họ ăn ngon uống ngon rồi hầu hạ chúng ta, nếu không phải tại bọn họ, chúng ta bây giờ còn ngồi ở trong phủ, có nha hoàn hầu hạ, bây giờ thì hay rồi, phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy, sau này phải sống sao đây chứ..." Buổi trưa Tôn đại nương không ăn mì, bây giờ đói đến mức ngực dính vào lưng, trong lòng càng tức tối hơn, không nhịn được buông lời mắng mỏ.
Vương Lãng nhìn thấy người nhà bị liên lụy, trong lòng cũng không thoải mái: "Nương, người đừng buồn nữa, có khi ở Bắc Hoang cũng không tệ như trong tưởng tượng đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận