[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1254: Không Cần Thì Quá Phí (2)


Chương 1254: Không Cần Thì Quá Phí (2)
Chương 1254: Không Cần Thì Quá Phí (2)
Chương 1254: Không Cần Thì Quá Phí (2)
Vương đại nhân nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
Mặc kệ thế nào, chuyện Tam gia nói hắn ta đã hoàn thành.
Trên xe có không ít lương thực, khi tới Tô Oanh nói để hắn đặt lương thực ở Lão Hổ Doanh, như vậy miễn cho lần tới lại kéo qua từ thành Thiên Khôi.
Kiều Dương dọc theo đường đi ngâm nga điệu nhạc, dẫn theo đội ngũ về Lão Hổ Doanh.
Thủ vệ Hắc y nhân thấy đã gọi Hắc hộ pháp đến.
"Đây là thành chủ nói muốn đặt cái này, ngươi gọi người đi dỡ hàng với ta."
Hắc hộ pháp gật đầu, dẫn theo đội ngũ tới kho hàng.
Kiều Dương mới vừa đi vào, đã có mấy thôn dân lắm chuyện đứng ở cách đó không xa vây xem.
Hai ngày này Trình Minh và Triệu Đại Hà đã bắt đầu dẫn theo thôn dân Thượng Diêu đi khai hoang, trừ hài tử quá nhỏ và lão nhân lớn tuổi, tuổi trẻ sức lao động khác đều phải đi, cho nên ban ngày trong Lão Hổ Doanh cũng không có mấy thôn dân.
Đoàn xe dừng lại ở bên ngoài kho hàng.
Hắc hộ pháp lấy chủy thủ từ trên người ra tùy tiện mở túi chứa lương thực ra, cẩn thận kiểm tra lương thực bên trong.
"Đây đều là lương thực tốt, các ngươi trông coi cẩn thận."
Hắc hộ pháp rút mấy túi ra, xác định không có vấn đề gì sau đó mới để người dọn lương thực vào kho hàng.
Kiều Dương xem thấy Hắc hộ pháp cả người đen xì, tiện tay cầm hai vải vóc màu thái tương đối sặc sỡ ở trên xe nhét vào trong tay hắn.
"Nhìn cả người ngươi này, ban đêm không cười thì đều không tìm ra người, nhanh cầm đi tìm một tú nương làm hai bộ xiêm y cho ngươi, lúc không trực có thể hay không mặc cái khác được không?"
Hắc hộ pháp nhìn nguyên liệu trong tay rối rắm nhíu mày.
Không biết bắt đầu từ khi nào bọn họ chính là mặc một màu như thế này, mặc dù sau đó Tô Oanh bảo hắn không cần cứng nhắc như vậy, lúc không trực mặc thế nào cũng được, nhưng hắn vẫn cảm thấy mặc thế này vẫn thoải mái.
"Không cần."
Hắc hộ pháp nhét vải vóc lại trong tay Kiều Dương, hơi ghét bỏ nhíu mày nói: "Ngươi đi đi, đừng vướng bận."
"Hắc, tốt bụng lại làm như lòng lang dạ thú, không cần phải nghi ngờ." Kiều Dương để vải vóc lên trên xe xoay người lên ngựa.
Kiều Dương cũng kéo đồ vật còn lại về thành.
Bên trong thành có hai kho hàng, một dùng để gửi lương thực, một cái khác chính là dùng để đặt vật tư khác.
Kiều Dương dẫn theo xe tới một kho hàng khác, để cho bọn họ dỡ đồ vật trên xe xuống.
"Kiều chủ sự, đồ đều đã dỡ xuống, ngài muốn kiểm kê hay không."
Tầm mắt Kiều Dương nhìn ở chỗ nào đó, hắn lắc đầu nói: "Không cần, vừa rồi ta đã đếm qua không thành vấn đề, giữ cửa khóa lại đi."
"Vâng."
Nháy mắt cửa kho hàng đóng lại, những vải dệt bị sắp đặt ở trong góc đó đột nhiên giật giật.
Giây lát, một cây vải đột nhiên từ chỗ cao lăn xuống, cuộn vải màu xanh nhạt dần dần lăn ra, một bóng dáng nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.
Nàng ta mới vừa ra, trong vải vóc lại có động tĩnh.
Nữ tử thấy thế tiến lên hỗ trợ thả người bên trong ra.
Tổng cộng ba người.
Các nàng nhìn một vòng ở xung quanh.
"Chúng ta bị nhốt ở kho hàng, nơi này cũng chỉ có một cánh cửa, không có kho hàng, nếu cửa không mở, chúng ta căn bản không có biện pháp đi ra ngoài, làm sao bây giờ?"
Sau khi tìm hiểu tình huống xung quanh, một nữ tử trong đó dò hỏi.
"Nghĩ cách để người bên ngoài mở cửa."
Nàng ta ghé vào trên cửa, từ khe cửa có thể mơ hồ thấy có hai người gác ở ngoài cửa ngoại.
"Chờ trời tối lại hành động."
"Được."
Màn đêm buông xuống.
Người trông coi kho hàng vừa mới đổi gác đã nghe thấy trong kho hàng truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ.
Người trông coi dán lỗ tai lên trên cửa lớn nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên nghe thấy được động tĩnh.
"Lúc này mới vừa đầu xuân, đã có những con chuột đó sao?"
"Bên này lại không có lương thực, chuột đến đây làm cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận