[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1260: Xúc Động (2)


Chương 1260: Xúc Động (2)
Chương 1260: Xúc Động (2)
Chương 1260: Xúc Động (2)
"Đều đứng lên đi, ở bên ngoài không cần để ý những nghi thức xã giao đó, thừa dịp canh giờ còn sớm, mọi người nhanh làm việc đi."
"Vâng thành chủ, thành chủ, đường trong núi không dễ đi, ngài cần phải cẩn thận hơn." Có người nhịn không được nhắc nhở.
"Ừ, được."
Tô Oanh tiếp tục đi xuống dưới chân núi.
Chu đại nương phục hồi tinh thần lại tiếp tục đào đất, lại thấy Thanh Thanh đứng ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh?"
Thanh Thanh hoàn hồn âm thầm nắm chặt chủy thủ trong tay áo: "Làm sao vậy đại nương?"
Chu đại nương cười nói: "Có phải mệt mỏi hay không? Nếu mệt mỏi đi nghỉ một lát, đừng để mệt chết."
Thanh Thanh bất động thanh sắc thu chủy thủ lại: "Ta không có việc gì đại nương, chỉ là ta đột nhiên nhìn thấy thành chủ hơi khẩn trương."
"Khẩn trương gì, thành chủ là người rất tốt, chỉ là, dạy dỗ người vẫn rất dọa người."
"Đại nương, ta nghe nói công phu của thành chủ lợi hại, là thật sao?"
Chu đại nương nghĩ đến năm đó Tô Oanh đại chiến ở Lão Hổ Doanh mà da gà đều dựng thẳng lên.
"Đó là đương nhiên, trước nay ta đều chưa gặp qua người lợi hại hơn thành chủ."
Mắt thấy sắc trời dần tối, Chu đại nương mượn xe đến chuyện đất sét đào xong xuống chân núi, ở trước trời tối rốt cuộc chuyển đất sét về đến nhà.
Khi hai người về nhà trong nhà đã sáng đèn, Chu Hành vừa mới chuẩn bị xong cơm chiều.
"Nương, các ngươi đã trở lại."
"Đã trở lại, nhưng khiến eo già của nương con đều mệt đến sắp gãy rồi."
"Nếu quá mệt mỏi nương cũng đừng đi, hiện tại con cũng còn có cơm ăn."
Chu đại nương tức giận liếc hắn một cái: "Về chút bạc này của con còn không lấy nổi thê tử? Trở về cô nương tới nhà ta còn có thể để cho người khác sống cuộc sống khổ cực sao?"
"Được được được, người đừng mệt chết chính mình là được."
Sau khi ăn no, Chu Hành đến hậu viện đốn củi, không biết Thanh Thanh tới phía sau khi nào.
Thấy Thanh Thanh, trong nháy mắt Chu Hành chợt cứng đờ, nhưng dừng một chút vẫn mở miệng nói: "Thanh Thanh cô nương, tối hôm qua thật sự xin lỗi, ta cũng không biết làm sao thiếu chút nữa không khống chế được mình..."
Ánh mắt Thanh Thanh dịu dàng nhẹ giọng nói: "Chu công tử, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta nếu ngươi thật sự muốn... Tiểu nữ tử ta..."
"Không không không, ngươi ngàn lần đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải người làm khó người khác, tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, ngươi đừng sợ, hôm nay ta đã nói với An Bảo Cục, ngày mai ta sẽ dọn qua ở, ngươi đừng sợ."
Thanh Thanh nhìn bóng dáng Chu Hành hơi hấp tấp dần thất thần.
Lúc nửa đêm, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động đi vào trong sân.
Thanh Thanh nghe thấy động tĩnh bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy đã thấy một bóng dáng đứng ở ngoài cửa sổ, nàng ta cả kinh trong lòng, nhanh mở cửa phòng ra để đối phương vào phòng.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nhìn hai người, sắc mặt Thanh Thanh hơi trầm xuống.
Người tới lạnh lùng nói: "Nếu ta không tới, ngươi sắp xem mình trở thành tức phụ của người nhà này rồi, tìm hiểu được tin tức gì không?"
Thanh Thanh thu lại tia kì lạ ở đáy mắt: "Người nào dễ lừa như vậy, ta không được lấy tin tưởng của bọn họ trước sao? Hôm nay có được hai tin tức, ta biết cửa ra vào nơi này, cửa ra vào cũng chỉ có một cái, có nữa, người nơi này tính sửa một con đường."
"Hết rồi?"
Thanh Thanh nhíu mày: "Hết rồi."
"Lâu như vậy cũng chưa tìm được nơi giam giữ điện hạ, lúc chủ tử hỏi chúng ta phải nói như thế nào?"
"Ta sẽ tiếp tục tìm hiểu tin tức, các ngươi cũng suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ở trong thành đi."
Khi nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thần kinh hai người đều trở nên căng chặt.
Người tới rút đao nhọn ra lấp ở phía sau cửa chuẩn bị tùy thời động thủ.
"Thanh Thanh, ngươi ngủ rồi sao?"
Hai người nhìn nhau, Thanh Thanh đè chặt tay cầm dao nhỏ của người đến trả lời: "Đại nương, ta còn chưa ngủ, chuẩn bị nằm xuống, là có chuyện gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận