[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1270: Muốn Tạo Phản (1)


Chương 1270: Muốn Tạo Phản (1)
Chương 1270: Muốn Tạo Phản (1)
Chương 1270: Muốn Tạo Phản (1)
Trong nháy mắt, trên đường cái lại khôi phục yên tĩnh, như là chuyện gì đều chưa xảy ra vậy.
Mông Tư đang chuẩn bị vào nhà đã thấy Chu thẩm đứng ở ngoài cửa ngẩng cổ nhìn, Mông Tư suy nghĩ vẫn tiến lên dò hỏi: "Muội tử, khuya rồi ngươi nhìn cái gì vậy?"
Chu thẩm nghe vậy nói: "Là Mông đại ca sao, ta đang đợi Hành Nhi, hôm nay hắn nói sẽ trở về sớm chút, chỉ là đến giờ này cũng chưa thấy người, không phải ta lo lắng ra nhìn sao."
"Có thể An Bảo Cục có chuyện khiến hắn về muộn, ngươi cũng đừng nóng vội, chờ một chút, nếu còn chưa trở về ta sẽ giúp ngươi đến An Bảo Cục hỏi một chút."
"Vậy cảm ơn Mông đại ca."
Bận một ngày Mông Tư cũng mệt mỏi, xoay người trở về nhà.
Ông ấy mới vừa ăn no đã nghe thấy một tiếng đập cửa.
"Tới, ai vậy?"
"Là ta Mông đại ca."
Mông Tư mở cửa đã thấy Chu đại thẩm vẻ mặt lo lắng đứng ở ngoài cửa.
Vẻ mặt Chu đại thẩm khó xử nói: "Mông đại ca, Hành Nhi còn chưa trở về, cũng không biết sao hôm nay tim ta vẫn luôn đập nhanh, ta, ta có thể mượn xe bò nhà Mông đại ca ngươi đi qua nhìn xem hay không."
Đêm khuya sao Mông Tư có thể để Chu đại thẩm hơn nửa đêm tự mình đi ra ngoài.
"Muội tử ngươi đừng vội, ta đánh xe qua nhìn xem, chuyện bên kia của bọn họ tương đối loạn, có đôi khi có chuyện đột nhiên xảy ra phải đi xử lý cũng nói không chừng, ngươi cũng đừng suy nghĩ miên man."
Điền Nữu nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra trấn an: "Đúng vậy muội tử, ngươi đừng vội, ngươi ở nơi đây chờ với ta, để Mông đại ca ngươi đi xem."
Chu đại thẩm liên tục cảm ơn, nhìn theo Mông Tư ra cửa.
Khi Mông Tư đến An Bảo Cục chỉ nhìn thấy ánh sáng yếu ớt bên trong.
Ông ấy đi vào, đã thấy một người ghé vào trên bàn ngủ.
Ông gõ cái bàn, đối phương nghe thấy động tĩnh bừng tỉnh lại, nhận ra người tới là Mông Tư sau đó hơi kinh ngạc.
"Mông đại thúc, sao ngươi lại đến đây?" An Bảo Cục không ít người của Lão Hổ Doanh, cũng quen biết Mông Tư.
"Không phải ban đêm có hai người làm việc sao, sao chỉ nhìn thấy một mình ngươi?"
Người nọ xoa đôi mắt đứng lên nói: "Là hai người, vốn là tiểu tử Đại Lực kia làm việc, nhưng lão nương của hắn không thoải mái nên để cho Chu Hành làm thay, Chu Hành đi tuần tra rồi."
Hắn ta nói chuyện, đảo mắt đã nhìn thấy đồng hồ cát tính giờ bên cạnh thì hơi kinh ngạc: "A? Giờ đều qua giờ tý rồi, sao Chu Hành còn chưa trở về."
Mông Tư nhíu mày: "Hay là gặp được chuyện gì, ta theo ngươi đi tìm xem."
Đối phương gật đầu, cầm theo đèn lồng đi theo Mông Tư ra An Bảo Cục.
Trên đường vắng vẻ, ngay cả người đi đường đều không có, hai người tìm một vòng cũng không có phát hiện bóng dáng của Chu Hành.
Mông Tư đột nhiên dừng chân lại, vẻ mặt ngưng trọng ngồi xuống xem xét vết máu trên mặt đất.
Vết máu chưa khô, hiển nhiên là mới xuất hiện không bao lâu.
"Máu? Sao trên mặt đất lại có nhiều máu như vậy?"
Mông Tư đứng lên nói: "Ngươi ở xung quanh nhìn xem, ta dọc theo vết máu đi tìm."
"Được."
Mông Tư dọc theo vết máu tìm đến ngoài hoa lâu, vết máu biến mất ở cửa sau hoa lâu.
Lúc này hoa lâu là náo nhiệt nhất, ông ấy nhìn bốn bề vắng lặng, cẩn thận từ đi vào từ cửa sau.
Sau khi tránh đi tạp dịch hậu viện, ông ấy bắt đầu tiếp tục tìm kiếm vết máu.
Phía trước đột nhiên có người đi tới, Mông Tư xoay người tránh né, lại thiếu chút nữa đụng phải một người.
Ông ấy nhíu mày, còn không đợi đối phương mở miệng lập tức che kín miệng của nàng ta.
"Đừng mở miệng, ta sẽ không tổn thương ngươi."
Nữ tử mắt đầy hoảng sợ gật đầu.
Rất nhanh, tạp dịch đi qua từ trước mặt hai người.
Mông Tư vừa định đánh ngất người đã thấy vết máu trên tà váy của nàng ta.
"Máu trên người của ngươi từ đâu mà đến?"
Khuôn mặt của nữ tử tái nhợt như một tờ giấy không lên tiếng.
"Nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận