[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1271: Muốn Tạo Phản (2)


Chương 1271: Muốn Tạo Phản (2)
Chương 1271: Muốn Tạo Phản (2)
Chương 1271: Muốn Tạo Phản (2)
"Là, là của người khác, không, không phải của ta, hắn, hắn bị giết... Hắn là người của An Bảo Cục, cái gì ta cũng không biết... hu hu..."
Mông Tư vừa nghe ba chữ người An Bảo Cục tim đã nhấc lên.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa."
Nữ tử run rẩy mở miệng: "Ta, đêm nay lúc ta chạy trốn gặp một người của An Bảo Cục, xin hắn cứu ta, chỉ là những tay chân đó đuổi theo sau đó trực tiếp động thủ với hắn, hắn, hắn bị giết, hắn bị những người đó giết..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta, ta nói đều là sự thật, thi thể, thi thể còn bị bọn họ giấu đi rồi... Ngay, giấu ngay ở trong hoa lâu."
"Giấu ở nơi nào?"
Nữ tử lắc đầu: "Ta, ta không biết, ta cũng bị bọn họ bắt trở lại, hắt, ta đồng ý không chạy bọn họ mới tha cho ta."
Mông Tư nhíu mày, trực tiếp xuống tay đánh ngất nữ tử, sau đó cẩn thận giấu người ở vườn hoa, nếu không chú ý căn bản sẽ không bị phát hiện.
Ông ấy tiếp tục tìm kiếm ở trong hoa lâu, chỉ là tìm một vòng ông ấy đều không phát hiện ra bóng dáng của Chu Hành.
Ông ấy đặt tầm mắt xuống căn nhà của Long Bát sau hoa lâu.
Long Bát ở phía sau, nếu nữ tử nói là sự thật, người nọ cũng có khả năng bị giấu ở sau.
Mông Tư ẩn núp tìm kiếm trong viện Long Bát, lại không chú ý tới một bóng người phía sau.
Ở bên kia, một bóng người khiêng một bao tải to đi tới một chỗ nhà dân.
Thanh Thanh trong phòng nghe thấy động tĩnh lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài.
Người nọ khiêng túi bao tải vào trong phòng Thanh Thanh.
"Thi thể ta đã mang đến cho ngươi, tất cả dựa theo kế hoạch hành sự." Lục Ý ném bao tải xuống mặt đất: "Ta đã đi xem xét tình huống bên kia, chuyện còn lại giao cho ngươi."
Sắc mặt Thanh Thanh nặng nề gật đầu: "Ta đã biết."
Lục Ý xoay người muốn đi, lại không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên quay đầu lại hung ác nhìn về phía Thanh Thanh: "Ngươi biết người trên mặt đất là ai không?"
Thanh Thanh ngạc nhiên, ngồi xuống cởi bỏ túi bao tải, dựa theo ánh sáng mỏng manh của ánh nến nàng ta thấy rõ người trên mặt đất.
Đôi mắt của nàng ta chấn động, sắc mặt khó coi nói không nên lời, nàng ta nhanh chóng cúi đầu che giấu cảm xúc trên mặt, khi ngẩng đầu trên mặt đã không có bất kì vẻ mặt khác thường gì.
"Hắn là người của An Bảo Cục, các ngươi không có giết sai."
Đôi mắt của Lục Ý âm lãnh nhìn chằm chằm nàng ta, như muốn từ trên mặt Thanh Thanh nhìn ra vẻ không bình thường, nhưng không có, cái gì nàng ta đều không biểu hiện ra ngoài.
"Xử lý nhanh nhẹn chút."
"Ừ."
Lục Ý nói xong thì rời đi.
Xác định Lục Ý đi rồi, Thanh Thanh trở tay khóa cửa lại đi đến trước mặt Chu Hành, duỗi tay xem xét ở dưới mũi của hắn, vành mắt đỏ lên.
"Chu đại ca... Chu đại ca... Là ta, là ta hại chết ngươi." Mặt Thanh Thanh đầy đau xót ôm thi thể từ trên mặt đất lên. ...
Mông Tư lẻn vào viện của Long Bát vẫn luôn không tìm thấy Chu Hành, ông ấy suy nghĩ, ngược lại đi về phía nhà chính của Long Bát.
Đèn đuốc trong phòng Long Bát sáng trưng, chỉ là khác với lúc trước chính là đêm nay không có mỹ nữ vờn quanh ở trước mặt hắn ta.
Trong phòng chỉ có hắn ta và hai thân tín.
"Trưởng khu, ngài yên tâm, chúng ta đã xử lý thi thể thỏa đáng, bảo đảm sẽ không để người phát hiện bất kì manh mối gì, nữ nhân kia chúng ta cũng đã bắt trở lại, chỉ là hình như việc này có hiểu lầm, hình như nữ nhân kia cái gì cũng không biết."
Sau khi Long Bát bị trọng thương đã gầy một vòng lớn, vốn áo choàng mặc ở phía sau hắn ta đều có vẻ to rộng rất nhiều.
Lúc này, sắc mặt hắn ta âm trầm, mặc dù vết sẹo trên người như không có tiếng động nói cho hắn ta, trong khoảng thời gian này đã chịu khuất nhục.
Từ sau khi hắn ta bị Tô Oanh trách phạt, trở về hắn ta đã phát hiện thủ hạ của hắn ta có người nổi lên dị tâm với hắn ta, thậm chí không kiêng nể gì khiêu chiến với hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận