[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1276: Lựa Chọn (1)


Chương 1276: Lựa Chọn (1)
Chương 1276: Lựa Chọn (1)
Chương 1276: Lựa Chọn (1)
Tô Oanh sẽ không cảm thấy Thanh Thanh này là đang diễn kịch, dù sao kỹ thuật diễn tinh vi cũng không có biện pháp chịu nổi những khổ hình đó, huống chi nàng ta đã biết được Tạ Duệ được cứu, với các nàng những tử sĩ này mà nói, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng, sinh tử căn bản không tính là cái gì.
"Dẫn người tới."
Khi Thanh Thanh bị dẫn tới, Tô Oanh gần như không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng ta, vết máu khô cạn đã sớm mờ nhạt trên mặt nàng ta.
Nàng ta như một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất, nhưng cả đôi mắt chứa đầy mong đợi nhìn về phía Tô Oanh.
"Cầu, xin thành chủ, thành chủ báo cho, Chu đại ca, Chu đại ca hắn hiện tại tốt chứ."
Tô Oanh lười biếng thổi móng tay không nhiễm một hạt bụi: "Bổn thành chủ cứu, nhưng hắn có thể tỉnh lại hay không, bổn thành chủ cũng không biết."
Ánh sáng còn sót lại ở đáy mắt Thanh Thanh kia dần trở nên ảm đạm.
"Chỉ là, vậy cũng nói không chừng, như vậy đi, bổn thành chủ cho ngươi một đường sống."
Tô Oanh lấy ra một bình sứ màu đen từ trên người.
"Nơi này có một viên dược có thể khởi tử hồi sinh, nhưng chỉ có thể cứu một người, ngươi muốn dược này đi cứu Chu Hành, mạng của ngươi cũng chỉ có thể ở lại nơi này, nếu ngươi không cần dược, hiện tại bổn thành chủ lập tức phái người đưa ngươi ra khỏi thành."
Một mặt là đường sống của Chu Hành, một mặt là đường sống của mình.
Thanh Thanh ngơ ngẩn nhìn bình dược trên mặt đất.
"Ở trước khi lựa chọn, ta có thể đi nhìn Chu đại ca không?"
Tô Oanh dễ nói chuyện đồng ý.
Thanh Thanh bị Lục y nhân đưa tới bên cạnh thiên điện.
Sở Vân hơi khó hiểu: "Thành chủ cảm thấy thử khổ hình còn chưa đủ?"
"Ta chỉ tò mò, khi đặt đường sống ở trước mặt mình, nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào."
Người, có lẽ có thể giữ được lần một lần hai dụ hoặc, vậy lần thứ ba lần thứ tư thì sao.
Sở Vân nói: "Thành chủ lo lắng nàng ta đang diễn kịch, trực tiếp giết là được."
Tô Oanh nhíu mày, vẻ mặt không tán đồng nhìn hắn: "Ta là người tàn bạo như vậy sao?"
Sở Vân không lời gì để nói: "Ngài, không phải."
"Bổn thành chủ thưởng thức phân thành thật này của ngươi."
Sở Vân: "..."
Thanh Thanh nhìn người nằm ở trên giường trên mặt tái nhợt đến không có một tia huyết sắc, đôi tay nàng ta run rẩy muốn vuốt ve mặt của hắn, nhưng sau khi thấy rõ đầy tay mình đầy máu, nàng ta cứng đờ thu tay trở về.
"Chu đại ca, ngươi là người tốt, rất tốt, ta nào xứng đâu, có thể khiến ngươi sống sót, cuộc đời này của ta cũng không uổng."
Nàng ta mới vừa trải qua khổ hình, đã chống một tia sức lực cuối cùng.
Nàng ta nhìn về phía Lục y nhân: "Ta lựa chọn cứu người, ta muốn cứu người, đưa cho ta."
Lục y nhân mặt không biểu tình đưa thuốc vào trong tay nàng ta: "Ngươi nghĩ kỹ, thuốc cho hắn, ngươi sẽ không có đường sống để hối hận."
Thanh Thanh không có một tia do dự mở bình thuốc ra đổ thuốc bên trong ra nhét vào trong miệng Chu Hành.
Nàng ta nhìn Chu Hành theo bản năng nuốt viên thuốc xuống trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái.
Nháy mắt tiếp theo, trước mắt nàng ta tối sầm đã mất đi tri giác.
Chu Hành không biết mình ngủ bao lâu, hắn cố gắng mở mí mắt nặng nề sau đó cảm giác được đau đớn bị tảng đá nghiền áp trên người.
"Hành Nhi, Hành Nhi, con đã tỉnh rồi."
"Nương..."
Chu Hành giật môi khô nứt, giọng nói khàn đặc.
"Là nương, là nương..."
Chu thẩm vui mừng khóc lóc, nhịn mấy ngày này, cuối cùng nhi tử cũng đã tỉnh lại.
"Con không có việc gì nương, người đừng khóc..." Tuy trên người còn rất khó chịu, nhưng Chu Hành cảm giác mình sẽ không xảy ra chuyện lớn.
Chu thẩm rót chén nước ấm cho hắn uống vào.
Sau khi uống nước, Chu Hành cảm thấy giọng nói của mình thoải mái hơn.
Lúc này hắn mới phát hiện, chính mình căn bản là không phải nằm ở trong nhà của mình.
"Nương, đây là nơi nào, là ai đã cứu con?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận