[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 129: Bảo Vệ Bản Thân (2)


Chương 129: Bảo Vệ Bản Thân (2)
Chương 129: Bảo Vệ Bản Thân (2)
Chương 129: Bảo Vệ Bản Thân (2)
Sau khi Tô Oanh dặn dò xong, lại đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn, nàng lấy ám tiễn và một cây chủy thủ đưa cho hắn: "Chút nữa ta sẽ đi ngược về để tìm người, ngươi tự mình cầm lấy để phòng thân."
Tiêu Tẫn nhìn thấy vũ khí, cau mày: "Được, tự ngươi cũng phải cẩn thận."
"Ừ."
Tô Oanh ngẫm nghĩ một lúc, vẫn đeo vòng tay xung kích lên tay hắn, nói rõ cách dùng cho hắn.
Tiêu Tẫn nhìn vòng tay, khẽ nhếch khóe môi nhưng không hỏi nhiều.
Tô Oanh nói xong thì đứng dậy muốn rời đi, hắn lại kéo tay nàng lại.
Tô Oanh nghi hoặc, quay đầu: "Sao vậy? Vẫn không biết cách dùng sao?"
Tiêu Tẫn lắc đầu: "Trên đường đi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng cần ưu tiên bảo vệ bản thân."
Tô Oanh gật đầu: "Ta biết rồi."
Nói xong, Tô Oanh gọi Bạch Sương và Lâm Thù Du đến trước mặt, đeo vòng tay lên tay họ, sau khi nói rõ cách sử dụng cho họ, thì cởi dây cột ngựa trên xe ngựa nhỏ xuống, xe ngựa để cho hai con bò kéo.
Sau đó đội ngũ đi đến một tảng đá lớn, Tô Oanh tránh tầm nhìn của mọi người đi luồn đằng sau tảng đá lớn, đợi đến khi đội ngũ đã đi qua, nàng mới quay người chạy về phía con đường khi nãy đi đến.
Những phạm nhân đi ở cuối đội ngũ nghe thấy đằng sau có tiếng động thì chầm chậm quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tô Oanh rời đi thì ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
"Tìm người chặn đường ả đàn bà đó lại, đừng để ả ta trở về nữa."
Những người bên cạnh nghe vậy thì cười nhạt: "Đảm bảo ả ta có đi không về."
Ngày hôm qua khi Giang Dương rời đi, Tô Oanh có đặt một chiếc máy cảm ứng trong người hắn ta, chỉ cần trong phạm vi mười cây số thì nàng có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn ta.
Tốc độ lúc đầu của đội ngũ không hề nhanh, bọn họ đi cả một ngày, chạy ngựa hai canh giờ đã có thể đuổi kịp.
Tô Oanh đã chạy một mạch bốn canh giờ vẫn không thấy Giang Dương trong phạm vi cảm ứng của mình.
Nàng thắng ngựa lại, không lẽ Giang Dương đã đi lạc rồi?
Khi Tô Oanh vừa chuẩn bị tiếp tục đi tìm người, đột nhiên có một trận bão cát cuộn cả trời đất lại, cát bụi che trời lấp đất, một chút ánh sáng ban ngày còn sót lại cũng bị che lấp.
Tô Oanh nhanh chóng dùng vải bố che mũi, kéo ngựa đi vào không gian để chống bão cát.
Sau khi vào không gian, Tô Oanh giũ sạch cát trên cơ thể, rồi lấy một ít cỏ khô và nước để đút cho ngựa.
Bây giờ nàng đã không ra ngoài được, nên nàng dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, ở ngoài vùng bão cát, có mười mấy người bao vây lấy vị trí khi nãy của Tô Oanh.
"Kỳ lạ thật, người đâu rồi, rõ ràng khi nãy vừa thấy người ở đây cơ mà?"
Lúc những người này đến gần thì lại không thấy bóng dáng của Tô Oanh đâu.
"Không lẽ đã chạy rồi? Bão cát lớn như thế này, chúng ta cũng không nhìn thấy được."
"Ả đàn bà thối tha, đuổi theo mau."
Lúc Tô Oanh ra khỏi không gian thì bão cát đã đi qua rồi, nàng lên ngựa tiếp tục tìm kiếm.
Vào lúc trời sắp tối, thì máy cảm ứng lại có phản ứng.
Sau khi Tô Oanh phân biệt phương hướng, nàng nhanh chóng thúc ngựa đi về hướng máy cảm ứng phản ứng ngày càng mạnh.
Ở bên phía đội ngũ, mãi đến khi gần đến nơi Lý Đạt mới lệnh cho đội ngũ dừng lại.
Triệu ma ma thấy mấy đứa nhỏ đều ngủ cả rồi, nên không bế chúng xuống xe ngựa nữa.
"Tối nay ta sẽ nấu một ít thịt khô với cháo, mọi người ăn cùng với chút lương khô là được." Đi đến giờ này mọi người đều mỏi mệt cả rồi, ăn sớm một chút là có thể nghỉ ngơi.
Tôn đại nương từ xe ngựa đi xuống, từ buổi trưa bà ta đã phát hiện hình như Tô Oanh không có ở đây, lúc này xuống xe, bà ta đi thăm dò khắp nơi, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Tô Oanh đâu.
Bà ta sáp vào người Trương Thuý Nương: "Này quả phụ, mụ dạ xoa kia đâu rồi, sao lại không thấy nàng ta đâu nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận