[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1294: Không Phục (1)


Chương 1294: Không Phục (1)
Chương 1294: Không Phục (1)
Chương 1294: Không Phục (1)
Tô Oanh dẫn theo hai người đi bên đường xem xét tình huống, xác định không có vấn đề gì lớn nàng mới trở lại trong thành.
Mộ Dung đại thúc đã sớm chuẩn bị tốt bữa tối phong phú.
"Ta thấy trong khoảng thời gian này thành chủ lại gầy, thành chủ vẫn ăn nhiều một chút mới được."
Nàng gầy sao?
Tô Oanh duỗi tay nhéo nhéo ở trên mặt mình, nhéo thịt trong tay, xác định nàng không phải béo, là gầy?
Nhưng nàng vẫn rất nể tình ăn tất cả đồ ăn.
Chén đĩa mới vừa thu dọn xuống, Lục hộ pháp truyền tin tức đến từ Sở quốc.
Tô Oanh mở giấy ra đang chuẩn bị nghiêm túc phẩm đọc, lại phát hiện Tiêu Tẫn như trả thù nàng, phía trên thư chỉ viết một câu.
"Khi nào trở về."
Tuy chỉ có một câu ngắn ngủn, nhưng Tô Oanh lại không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì nàng căn bản là chưa từng suy xét vấn đề này.
Rối rắm một lát, Tô Oanh vẫn đi đến trước bàn trả lời.
"Công việc đào quặng vừa mới đẩy mạnh, sửa đường cũng mới bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời không thể trở về."
Mới vừa viết xong, nàng là có thể tưởng tượng được mặt thối của Tiêu Tẫn, cho nên nàng rất thiện giải nhân ý bỏ thêm một câu ở phía sau.
"Tình huống ổn định sẽ trở về, đừng nhớ mong."
Nét mực khô nàng lập tức để Lục hộ pháp đưa đi.
Mặc kệ thế nào, hồi âm nhanh như vậy cũng đại biểu thành ý của nàng đúng không, cũng không biết hiện tại hai đứa nhỏ thế nào.
Nếu giao thông tiện nàng có thể quang minh chính đại lấy ra, nàng thật sự muốn đón hai hài tử về chơi thật vui.
Một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, ngày mới tờ mờ sáng người Lão Hổ Doanh đã dậy chuẩn bị ra ngoài ruộng làm việc.
Khoảng thời gian trước Trình Minh dẫn người tìm không ít đất hoang mà cần số lượng nhân thủ lớn đi khai khẩn.
Triệu Đại Hà cũng dậy sớm, hôm nay ông ta dẫn theo người đi theo Hắc y nhân đến thành Thiên Khôi chọn lựa hạt giống, đây là ưu đãi Tô Oanh cho bọn họ, có một phần đất hoang cho bọn họ tự mình chi phối, muốn gieo trồng cái gì ở trên đất hoang đều do chính bọn họ chọn.
Sau khi chuẩn bị xong, Triệu Đại Hà đã dẫn theo người lên xe.
Trong khoảng thời gian này bọn họ ở Lão Hổ Doanh vẫn tính là thoải mái, ít nhất không kém hơn lúc trước bọn họ ở trong thôn, chỉ là không có những địa phương hương trấn đó, tuy sinh hoạt vẫn có biến hóa không nhỏ, nhưng ít ra bọn họ đều sống sót, cái này với ông ta mà nói đã là kết quả tốt nhất.
Người trong thôn nhìn Triệu Đại Hà ngồi trên xe lảo đảo lắc lư đi về phía núi sâu.
Chờ đến khi bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Đại Hà, bọn họ ném công cụ không tính tiện tay trong tay xuống mặt đất.
"Mấy ngày này thật là mệt chết, khi nào mới có thể ngẩng đầu."
"Đúng vậy, mỗi ngày bảo chúng ta khai hoang trồng trọt, đừng đến lúc đó chúng ta mệt chết mệt sống, chờ chúng ta làm tốt, những người đó đuổi chúng ta đi thì sao?"
"Cũng không phải không có loại khả năng này, ta không làm, ai thích làm thì làm đi."
Vài người hùng hổ đến dưới tàng cây bắt đầu ngủ gật.
Ở lúc Hắc y nhân tuần tra đất hoang rất nhanh phát hiện mấy người bọn họ, hắn ta đi đến trước mặt vài người đá bọn họ.
"Làm gì vậy, dậy làm việc."
Vài người bị bừng tỉnh, đột nhiên thấy Hắc y nhân trước mặt thì hoảng sợ.
Có hai người theo bản năng nhảy dựng lên cầm lấy công cụ muốn làm việc, một người nam nhân còn lại trên mặt có một đốm đen lại vẫn đứng bất động.
"Chúng ta đều sắp mệt chết cũng không thể để chúng ta nghỉ một lát sao, cho dù là nô lệ cũng phải cho người ta thở một hơi chứ?"
Ánh mắt Hắc y nhân nghiêm khắc nhìn hắn ta: "Các ngươi cũng không phải lần đầu tiên lười biếng."
"Làm mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi cũng gọi là lười biếng sao?"
"Được rồi, Đông ca ngươi bớt tranh cãi." Có người trộm kéo Trương Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận