[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1309: Xảo Quyệt Như Vậy, Chưa Từng Thấy (1)


Chương 1309: Xảo Quyệt Như Vậy, Chưa Từng Thấy (1)
Chương 1309: Xảo Quyệt Như Vậy, Chưa Từng Thấy (1)
Chương 1309: Xảo Quyệt Như Vậy, Chưa Từng Thấy (1)
Triệu Đại Hà nhìn nhi tử tức giận, ê môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Bên kia, sau khi Tô Oanh từ nhà Cẩu Đản rời đi đã về tới nhà Chu thẩm.
Chu thẩm rất tò mò tính toán của Tô Oanh: "Thành chủ, sao ngài lại để tay nải kia lại?"
"Khảo nghiệm nhân tính."
Chu thẩm nghi hoặc khó hiểu, vậy muốn khảo nghiệm như thế nào?
Tô Oanh không nói nữa, kế tiếp chỉ cần chờ là đủ rồi.
Khi đến ngày thứ ba Hắc hộ pháp hứa hẹn các thôn dân, sáng sớm, người thôn Thượng Diêu đã tụ tập ở ngoài Hổ Doanh.
Hắc hộ pháp liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái.
"Nhìn ta làm cái gì, nên như thế nào thì như thế đấy, nếu điều tra ra Hắc y nhân không có vấn đề, vậy vấn đề khẳng định ở trên người người khác."
Hắc hộ pháp gật đầu, ý bảo Hắc y nhân để các thôn dân tiến vào.
Các thôn dân vừa đến đã kích động nói to.
"Thời gian đã tới rồi, có phải các ngươi phải cho chúng ta một lời nói hay không."
"Đúng vậy, các ngươi đừng nghĩ tiếp tục chống chế, nhanh cho chúng ta một đáp án vừa lòng đi."
Triệu Đại Hà đứng ở đằng trước thôn dân, vẫn không mở miệng, lại cũng không ngăn cản các thôn dân kêu gào.
Hắc hộ pháp đứng ra nói: "Trải qua điều tra, ta xác định chuyện kia không phải Hắc y nhân làm, hành hung là một người khác."
Lời này của Hắc hộ pháp khiến các thôn dân bùng nổ.
"Ta biết bọn họ đang kéo dài thời gian nghĩ biện pháp chơi xấu mà."
"Chỉ là, điều tra ra kết quả gì, rõ ràng chính là các ngươi thiên vị người của mình."
"Lý Chính, ngươi mau nói một câu, việc này quyết không thể cứ để như vậy."
Triệu Đại Hà vẫn luôn trầm mặc ngẩng đầu lên, không biết như thế nào, ông ta cảm giác có một tia áp bách mãnh liệt khiến ông ta cảm thấy hơi không thở nổi.
Triệu Đại Hà như hạ quyết tâm, đột nhiên mở miệng nói: "Đây là kết quả các ngươi điều tra sao?"
Mặt Hắc hộ pháp không đổi sắc nói: "Đúng, chuyện đều không phải là việc Hắc y nhân làm, về phần rốt cuộc là ai hành hung, chúng ta còn sẽ tiếp tục nghiêm tra."
"Tra? Tra được cuối cùng không giải quyết được gì?"
"Sẽ không."
Các thôn dân hừ lạnh nói: "Hiện tại chúng ta ở chỗ này thế nào còn không phải các ngươi nói tính?"
"Đúng vậy, lúc trước nói thì dễ nghe, cái gì chỉ cần chúng ta quy củ ở nơi này là có thể sống yên ổn, hiện tại quy củ chúng ta giữ, các ngươi có xem chúng ta là người không?"
Tiếng ầm ĩ khiến sắc mặt Hắc hộ pháp càng thêm u ám, tia khát máu xao động vẫn luôn đèn nén đang điên cuồng dâng lên.
"Vậy các ngươi muốn như thế nào?"
Thôn dân cho rằng Hắc hộ pháp nhượng bộ việc này, bọn họ lớn mật mở miệng nói: "Chúng ta phải làm chủ chính mình, nếu nơi này đã cho chúng ta ở, đó chính là của chúng ta, các ngươi cũng không thể hạn chế chúng ta ra vào tự do, chúng ta muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, các ngươi không thể quản."
"Đúng vậy, mỗi ngày cho khoai lang đỏ cũng ít, muốn thêm lượng gấp đôi."
"Mỗi ngày đi ra khai hoang đồng ruộng cũng nên cho chúng ta, không thể bị các ngươi chiếm."
Những thôn dân đó càng nói càng quá mức, trực tiếp xem Tô Oanh bọn họ cho trở thành đương nhiên.
Hôm nay Chu thím cũng đi theo tới, nghe được những thôn dân đó nói, tức giận đến cả người đều run lên, những người này thật đúng là cho mặt mà không biết xấu hổ! Thật sự xem nơi này trở thành địa bàn.
Tô Oanh đứng ở bên người Hắc hộ pháp mắt lạnh nhìn những người đó.
Hai năm trước Bắc Hoang cũng không phải không có những người khác đến, nàng cũng đều để người thu nạp, đa số người sau khi được thu nạp đều vẫn tuân thủ quy củ, cũng dần dung nhập vào sinh hoạt với mọi người.
Nhóm người này xảo quyệt như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được.
"Triệu Đại Hà, ta đã cho ngươi cơ hội, không nghĩ tới ngươi vẫn làm ta thất vọng." Tô Oanh chậm rãi đứng ra, ánh mắt như đuốc lạnh lùng rơi xuống trên người Triệu Đại Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận