[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 131: Không Có Chuyện Xu Nịnh (2)


Chương 131: Không Có Chuyện Xu Nịnh (2)
Chương 131: Không Có Chuyện Xu Nịnh (2)
Chương 131: Không Có Chuyện Xu Nịnh (2)
Tô Oanh nhanh chóng nhảy xuống ngựa, dần dần tiếp cận đàn sói từ phía sau.
Đàn sói cảm nhận được sự tồn tại của Tô Oanh, từ từ quay đầu nhìn về phía nàng, từng đôi con ngươi màu xanh lục ở trong bóng tối phát ra ánh sáng lạnh lẽo u ám.
"À hú!"
Tô Oanh lấy côn điện ra vẫy, trực tiếp xông vào đàn sói phía trước.
Đàn sói đó luôn cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, nhìn thấy nàng xông đến, chúng liền cong người nhào đến muốn cắn nàng.
Cây côn dài trong tay Tô Oanh múa ra một cây kiếm hoa giữa bão cát, cây côn điện vẫy trúng cơ thể của sói hoang, dòng điện khiến toàn thân bọn chúng tê liệt.
Chỉ trong chớp mắt, mấy con sói đã gục ngã trước côn điện.
Sói đầu đàn phát hiện Tô Oanh khó đối phó, nên chỉ huy mấy con sói hoang đang vây đánh Giang Dương ào đến vây quanh Tô Oanh.
Tô Oanh kéo dài cây côn điện, trong lần tập kích tiếp theo của đàn sói, nhịp độ vẫy cây côn điện trong tay nàng càng nhanh hơn, từng con từng con ngã xuống, nhưng mặc dù như vậy, những con sói còn lại cũng không hề có chút ý định rút lui, cứ một lần rồi lại một lần nhào về phía Tô Oanh, cho đến khi con sói đầu đàn ngã xuống, những con sói còn lại mới bắt đầu hoảng loạn.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn bọn chúng: "Bây giờ chạy vẫn còn kịp."
Những con sói còn lại nhìn thấy con sói đầu đàn ngã dưới đất không đứng dậy nổi thì vội vàng rút lui, đi lùi về phía sau vài bước, sau đó quay đầu chạy.
Tô Oanh cất cây côn điện đi rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Giang Dương, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Oanh bước đến, cơ thể đang ráng gượng dậy của Giang Dương đã đổ rầm xuống.
Tô Oanh đi đến trước đỡ hắn ta dậy, trên người hắn ta có đầy những vết thương lớn nhỏ do bị sói cắn, nhưng may là mặc dù mạch tượng suy yếu, nhưng vẫn xem như ổn định, ngã xuống có thể là do thể lực cạn kiệt.
Tô Oanh nhìn về phía sau của Giang Dương, chỗ đó còn có một người đang nằm, chắc là Sở Vân mà hắn ta muốn tìm.
Nàng đi lên đằng trước kiểm tra tình trạng của Sở Vân, vừa chạm vào mạch của hắn thì phát hiện cơ thể hắn nóng đến doạ người, hô hấp cũng vô cùng suy yếu, nhìn bộ dáng là bệnh không hề nhẹ.
Sau khi kiểm tra, trong phổi của Sở Vân xuất hiện nhiễm trùng nên mới sốt cao không dứt, nếu như nàng đến trễ thêm một chút, thì có thể hắn đã phải nói lời trăn trối ở đây luôn rồi.
Tình hình của hai người đều không ổn, Tô Oanh chỉ có thể đi vào không gian lấy loại thuốc tương ứng để chữa trị cho bọn họ.
Tiêm thuốc cho Sở Vân, rồi xử lý vết thương trên người Giang Dương, Tô Oanh mới quay người nhìn đàn sói bị điện giật ngất đi.
Vốn dĩ nàng định sau khi xử lý những con sói đó thì sẽ đưa chúng vào không gian, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, nàng lại có tính toán khác.
Nàng lấy vòng khóa từ trong không gian đeo lên cổ những con sói, rồi dùng dây thừng cột tất cả bọn sói vào cùng một sợi dây.
Sau khi làm xong mọi chuyện, nàng nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh ở đằng sau, trực tiếp bế bọn họ lên lưng ngựa, rồi tìm được con ngựa mà Giang Dương buộc lại ở gần đó, xoay người lên ngựa, ấn nút mở trên tay, sau đó chỉ nghe thấy tiếng vòng khóa tích tắc vang lên, những con sói đang hôn mê đó yếu ớt tỉnh dậy.
Hình như xiềng xích trên cổ khiến bọn sói cảm thấy không thoải mái, bọn chúng vẫy cổ, tựa như muốn thoát khỏi xiềng xích, nhưng bất kể bọn chúng đấu tranh thế nào thì cũng vô dụng.
"Đừng giãy giụa nữa, không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn đi về phía trước cho ta."
"Hú! Hú!" Con sói đầu đàn phẫn nộ trừng mắt về phía Tô Oanh.
Tô Oanh nhếch mày, khinh khỉnh cười một tiếng, chỉ về phía dây thừng trên tay, đàn sói rú lên.
Đám sói đó muốn chạy về hướng khác, nhưng khi bọn chúng vừa động đậy, vòng khoá trên cổ sẽ phát ra dòng điện khiến bọn chúng không thể không trở về đội ngũ, chỉ có thể để mặc Tô Oanh dẫn đi về phía trước, giống như một con chó ngoan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận