[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1319: Càng Cản Càng Hăng (1)


Chương 1319: Càng Cản Càng Hăng (1)
Chương 1319: Càng Cản Càng Hăng (1)
Chương 1319: Càng Cản Càng Hăng (1)
Tô Oanh thích vắng vẻ, cho nên người hầu hạ trong Phượng Loan Cung cũng không nhiều.
Chu Khinh thấy Tiêu Tẫn đi tới, vội tiến lên khom mình hành lễ.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Tiêu Tẫn hơi gật đầu, chân không ngừng bước vào nội điện.
Chu Khinh nhìn bóng dáng Tiêu Tẫn ê môi, nhưng nghĩ đến Tô Oanh nói đã nuốt lời đến bên miệng vào.
"Hoàng Thượng hiện tại cần phải tắm gội?"
Tiêu Tẫn ừ một tiếng.
Trương Thư Minh tiến lên thay y phục cho hắn.
Tắm gội xong, tất cả mọi người lui ra ngoài.
Cửa nội điện đóng lại, Tiêu Tẫn đi về phía giường.
Nhưng mới vừa đi đến trước giường ánh mắt hắn đã trầm xuống.
Ở mép giường đặt một đôi nam giày, nhưng nhìn cỡ lớn nhỏ của giày, căn bản không phải là một người nam nhân đeo.
Sắc mặt Tiêu Tẫn trầm xuống, bắn ra chưởng phong sắc bén.
Tô Oanh đã sớm nghe thấy động tĩnh của Tiêu Tẫn, chỉ là nàng nổi lên tâm tư chơi đùa, nghĩ chờ hắn đến đây sẽ dọa hắn, ai ngờ hắn đến gần đã động thủ.
"Tiêu Tẫn, là ta!"
Tô Oanh từ trên giường ngồi dậy xốc màn giường lên.
Nghe thấy giọng của Tô Oanh, Tiêu Tẫn thu chưởng phong lại, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, còn bị nội lực của mình chấn động đến lui về phía sau nửa bước, có thể thấy được chiêu vừa rồi kia hắn đã hạ sát thủ.
Tô Oanh vừa xuống giường, nháy mắt tiếp theo đã lao vào một cái ôm rắn chắc.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, ở nháy mắt thần kinh căng chặt của nàng lơi lỏng xuống, yên tĩnh dựa vào trong lòng hắn, nghe tim đập hữu lực của hắn, cảm thấy cả người đều thả lỏng lại.
"Tiêu Tẫn, ta đã trở về."
Tiêu Tẫn ôm chặt lấy nàng, sợ mình đang nằm mơ, chờ tỉnh mộng nàng lại không thấy nữa.
"Tô Oanh, nàng khốn kiếp!"
Giọng nói trầm thấp chứa tưởng niệm khó có thể kiềm chế.
"Ta nhớ chàng." Cằm Tô Oanh đặt ở trên vai hắn nghiêng đầu nhìn yết hầu hơi phập phồng của hắn, cảm thấy nhiệt độ trên người đều cao lên.
Tay Tiêu Tẫn ôm nàng chặt thêm, nháy mắt tiếp theo, hai người rối rít lăn xuống giường mềm mại.
Trương Thư Minh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh trong nội điện kinh ngạc không thôi.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng dò hỏi đã bị Chu Khinh kéo sang một bên.
"Chu Khinh cô nương, chính là có việc?"
"Trương công công đừng quấy rầy Hoàng Thượng và nương nương."
"Nương nương?" Trương Thư Minh kinh ngạc nói.
Chu Khinh gật đầu: "Hôm nay Nương nương đã trở lại, sau khi đi thăm công chúa và đại hoàng tử vẫn luôn ở nội điện nghỉ ngơi."
Trương Thư Minh hiểu ra, hắn nói vừa rồi sao nghe động tĩnh nội điện không đúng chứ.
Hắn cười nói: "Nương nương xem như đã trở lại."
Trong khoảng thời gian này nương nương không ở đây Hoàng Thượng khó hầu hạ hơn lúc bình thường nhiều, hiện giờ nương nương trở về, rốt cuộc hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Động tĩnh nội điện mãi cho đến đêm dài mới yên tĩnh lại.
Tiêu Tẫn đứng dậy mặc y phục.
Tô Oanh không muốn ngày đầu tiên trở về đã bị bọn họ chế giễu, thấy Tiêu Tẫn đứng dậy cũng dậy theo.
"Mệt mỏi thì nằm ở trên giường, ta để cho bọn họ đưa thức ăn vào."
Tô Oanh lườm hắn một cái: "Đều nói vua của một nước trăm công ngàn việc, chàng lại khen ngược, rất giống như là ăn canh thập toàn đại bổ vậy."
Tiêu Tẫn cười đến vẻ mặt thỏa mãn: "Vẫn luôn tụ lực chờ nàng đấy."
Tiêu Tẫn tiến lên lấy váy áo ra thay cho nàng.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Tiêu Tẫn mới để Chu Khinh tiến vào.
"Hoàng Thượng, nương nương, cần dùng bữa tối chưa?"
"Để cho bọn họ bưng lên đi."
"Linh nhi bọn họ đâu? Đã trở lại chưa?"
"Thưa nương nương, đại hoàng tử và công chúa đã trở lại, trước đó đã dùng bữa tối, lúc này đã rửa mặt chuẩn bị ngủ."
Tô Oanh đứng lên đi ra ngoài: "Bổn cung đi xem bọn họ."
Hai bảo bảo ở thiên điện, lúc này rửa mặt chuẩn bị ngủ, mới vừa nằm xuống ở trên giường đã thấy Tô Oanh đi đến.
"Các bảo bối của nương, nương đã trở lại."
Hai bảo bảo nghe thấy động tĩnh từ trong trong phòng chạy ra, rối rít từ bên trong cánh cửa vươn đầu nhỏ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận