[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1320: Càng Cản Càng Hăng (2)


Chương 1320: Càng Cản Càng Hăng (2)
Chương 1320: Càng Cản Càng Hăng (2)
Chương 1320: Càng Cản Càng Hăng (2)
"Là nương, thật sự là nương."
Nhị Bảo vọt tới trước mặt Tô Oanh nhào vào trong lòng nàng trước.
"Là nương đã trở về, a a, nương đã trở lại."
Đại Bảo cũng từ trong phòng chạy chậm đến trước mặt Tô Oanh mắt trông mong nhìn nàng.
Tô Oanh cũng ôm cậu bé lên.
"A, đều mập lên rồi, nương đều sắp không ôm được rồi."
"Nương mới sẽ không không ôm được, nương chính là một nắm tay có thể đánh chết một con trâu ha ha ha..." Nhị Bảo vui vẻ ôm cổ Tô Oanh hung hăng hôn hai miếng ở trên mặt nàng.
Đại Bảo lại dựa vào trên vai nàng, không tiếng động biểu đạt mình nhớ nàng.
"Nương, chúng con rất nhớ người." Giọng nói trầm thấp của Đại Bảo vang lên ở bên tai.
"Nương cũng rất nhớ các con, thời gian không còn sớm, có cái gì nói ngày mai nương lại nói với các con, các con ngủ trước đi, ngày mai còn phải đi học, được không?"
Hai tiểu gia hỏa luyến tiếc Tô Oanh, đều không muốn xuống từ trên người nàng.
Tô Oanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm bọn họ trở lại nội điện.
"Nếu không lại ăn với nương một lát?"
Hai tiểu gia hỏa vì muốn ở với Tô Oanh trong chốc lát rối rít ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Oanh cũng không muốn buổi tối bọn họ ăn nhiều, chỉ cho bọn hắn non nửa chén cháo.
"Nương, người trở về khi nào? Sao không ai nói cho chúng con biết?"
"Hôm nay nương mới trở về, vốn là muốn nói cho các con, nhưng khi đó vừa lúc các con đang đi học, nương không muốn các con phân tâm nên không để người ta nói."
"Nương, lần này người trở về sẽ không đi nữa sao." Nhị Bảo xê dịch đến bên người Tô Oanh, cô bé không muốn tách ra với nương.
"Tạm thời sẽ không đi, nương sẽ chơi với các con."
"Vâng, Linh Nhi lại có thể ở bên nương."
Tiêu Tẫn vẫn luôn yên tĩnh ngồi, thường gắp đồ ăn cho Tô Oanh, nhìn nàng và hai đứa nhỏ nói cười, chẳng sợ chỉ là nhìn, hắn đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn no, Tô Oanh để hai tiểu gia hỏa ngồi một lát thì đi ngủ.
Hai tiểu gia hỏa vẫn lưu luyến không rời, nhưng ở dưới uy hiếp của Tiêu Tẫn, vẫn thành thật đi ngủ.
"Nhận được tin ta truyền cho nàng sao?" Tiêu Tẫn duỗi tay vén tóc mái trên trán nàng ra sau đầu, đôi mắt màu đen tràn đầy ôn nhu.
Tô Oanh ho nhẹ một tiếng nói: "Nhận được, Sở Vân truyền cho ta." Tin kia nàng không thể nhận được ở thành Thiên Khôi, bằng không sẽ không thể giải thích nàng trở lại kinh thành ở trong thời gian ngắn như vậy như thế nào.
"Hả? Lúc ấy nàng đã rời khỏi Bắc Hoang?"
Mặt Tô Oanh không đổi sắc gật đầu: "Đúng vậy, đã đi rồi, chuyện bên kia đều sắp xếp đến không sai biệt lắm nên muốn nhanh chóng trở về, cho nên ngày đêm kiêm trình lên đường trở lại, Nam quốc và Tấn quốc bên kia là chuyện như thế nào? Thật sự muốn liên thủ?"
Tiêu Tẫn thấy nàng tách đề tài ra, cũng không miệt mài theo đuổi, có một số việc nàng không muốn nói cho hắn mặc dù ép hỏi nàng cũng sẽ không mở miệng.
"Ừ, Nam quốc bên kia đã động thủ."
Tô Oanh nghe vậy ngồi thẳng người dậy, rồi lại bị Tiêu Tẫn ôm trở về.
"Thật đúng là càng cản càng hăng."
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh truyền tin cho Mạc Đồ.
Đại bản doanh của Hồng Ma ở Tấn quốc bên kia, thế lực của Hồng Ma xâm nhập ở bên kia mạnh hơn quốc gia khác, nàng để Mạc Đồ ở Tấn quốc tìm hiểu, nguyên nhân Tấn quốc muốn liên thủ với Nam quốc khai chiến với Sở quốc.
Tô Oanh bên này còn chưa nhận được tin tức Mạc Đồ truyền lại, tiền tuyến đã có tin tức truyền đến, nói binh mã Tấn quốc đã đến Nam quốc hội hợp với quân đội Nam quốc, hai nước chuẩn bị đồng thời xuất binh với Sở quốc.
Sau khi Tiêu Tẫn nhận được tin tức, trực tiếp chọn Trung Dũng tướng quân ở trên triều đình nắm giữ ấn soái lãnh mười vạn binh đi biên cảnh chống đỡ hai nước xâm chiếm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận