[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1322: Từng Bên Tan Rã (2)


Chương 1322: Từng Bên Tan Rã (2)
Chương 1322: Từng Bên Tan Rã (2)
Chương 1322: Từng Bên Tan Rã (2)
Thuật luyện thiết xác thật rất quan trọng với Tấn quốc, nhưng hiện giờ nhìn tình thế quốc nội Tấn quốc, cái gọi là thuật luyện thiết cũng chỉ là một lời dẫn, đồng ý Nam quốc khai chiến với Sở quốc, rất có thể là muốn ở ngoài dẫn mâu thuẫn quốc nội.
Tô Oanh cảm thấy, rất có thể một mạch thừa tướng Tấn quốc ở trên chuyện này nổi lên tác dụng không nhỏ, rốt cuộc đến bây giờ nàng đều chưa nhận được tin tức Tạ Duệ bị làm sao.
Nhưng, Nam quốc lại mượn cơ hội lung lạc Tấn quốc, làm sao nàng có thể để hai nước kết minh bền chắc như vậy.
Ban đêm, chờ đến khi Tiêu Tẫn trở về, nàng đã nói với hắn suy nghĩ của mình.
"Tấn quốc tự mình lấy chứng cứ giả nói Sở quốc trộm thuật luyện thiết của bọn họ, chúng ta cũng có thể lấy sương mù này khiến cho bọn họ cảm thấy thuật luyện thiết là Nam quốc trộm, mặc dù không thể lập tức khiến cho kết minh của bọn họ tan rã, cũng có thể ứng phó với bọn họ, chàng cảm thấy sao?"
Tô Oanh nói xong, đã đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tiêu Tẫn, nàng nhướng mày: "Ánh mắt gì vậy?"
Tiêu Tẫn kéo nàng vào trong lòng hôn: "Không phải chúng ta cầm thuật luyện thiết sao?"
Tô Oanh nhướng mày: "Đó là Bắc Hoang lấy, Sở quốc làm chuyện gì? Còn khiến chàng phải nhận tội danh như vậy?"
"Có nhận hay không, bọn họ chỉ cần một cái cớ để đánh thôi, chỉ là nàng nói rất đúng, vốn dĩ chính là coi thường lẫn nhau, cũng không thể để cho bọn họ quá thuận lợi."
Trung Dũng tướng quân dẫn binh đến tiền tuyến không lâu, binh mã Nam quốc và Tấn quốc đều bất động.
Trong đại doanh, Trung Dũng tướng quân nhìn sa bàn tìm tòi phải dùng chiến thuật gì có thể đánh lui hai nước càng nhanh hơn.
"Tướng quân, thám tử có tin tức tới báo."
Trung Dũng tướng quân ngẩng đầu lên: "Tiến vào."
Thám tử đi vào lều lớn khom người nói: "Tướng quân, bọn thuộc hạ ở phía trước điều tra được, không biết vì sao bên trong Tấn quốc và Nam quốc đánh nhau rồi."
Trung Dũng tướng quân ngừng lại: "Đánh nhau?"
"Vâng, chỉ nghe nói là phạm vi ẩu đả nhỏ."
Nếu là đối chiến đại bộ đội, động tĩnh lớn như vậy sáng sớm bọn họ có thể biết được.
"Đây là mâu thuẫn gì?"
"Tướng quân, việc này với chúng ta mà nói là chuyện tốt, chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp minh quân của bọn họ không tính củng cố động thủ, tan rã từng nước bọn họ."
Trung Dũng tướng quân hơi gật đầu: "Hiện tại ngươi dẫn một đội ngũ hai ngàn người tiến hành đánh chiến bất ngờ, nhớ kỹ, đánh binh mã Nam quốc, nếu quân Tấn không chủ động công kích thì tránh bọn họ đi, lại cho lời nói, nói Sở quốc và Tấn quốc cũng không thù hận, chuyện thuật luyện thiết chính là hiểu lầm, hy vọng Tấn quốc không cần bị kẻ gian lừa gạt, có chuyện có thể nói với Sở quốc."
"Tướng quân là muốn hoà giải Tấn quốc?"
Trung Dũng tướng quân gật đầu lại lắc đầu: "Hai đánh một, luôn bất lợi với chúng ta, Tấn quốc bên kia có thể kéo được nhất thời thì nhất thời, như vậy càng có lợi với chúng ta hơn."
Tấn quốc và Nam quốc có thể đánh nhau vậy nói lên giữa bọn họ khẳng định có chỗ bất hòa, lúc này tiến thêm một bước tan rã bọn họ sẽ tốt hơn.
"Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh."
Tiền tuyến liên tục có tin chiến thắng truyền đến, Tô Oanh thấy không có vấn đề gì thì không dò hỏi quá nhiều.
Chủ yếu là gần đây không biết sao, thân thể nàng thật sự mệt mỏi, cũng là ngủ không đủ, đồ ăn ngày thường nhìn thèm ăn vào lại cảm thấy không ngon.
Chu Khinh cầm theo hộp đồ ăn vào nhà, Tô Oanh ngửi mùi bánh bao thịt kia kia đã cảm thấy ghê tởm.
"Ọe!"
Chu Khinh kinh hãi, vội vàng đặt hộp đồ ăn xuống cầm ống nhổ tiến lên.
"Nương nương, người không sao chứ đi?"
Tô Oanh nôn ra hai ngụm nước chua mới cảm thấy dạ dày thoải mái chút.
"Không sao, có thể mấy ngày nay bị viêm dạ dày, dạ dày không quá thoải mái."
Tô Oanh rất nghi ngờ, dạ dày mình làm bằng sắt sao lại xảy ra vấn đề rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận