[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1329: Thân Thể Xảy Ra Vấn Đề


Chương 1329: Thân Thể Xảy Ra Vấn Đề
Chương 1329: Thân Thể Xảy Ra Vấn Đề
Chương 1329: Thân Thể Xảy Ra Vấn Đề
"Tiêu Tẫn, nó là con của chúng ta, ta không cho phép bất kì kẻ nào dễ dàng tổn thương nó."
Tiêu Tẫn im lặng, làm sao hắn lại muốn tổn thương hài tử của mình, Chỉ là...
Thấy Tô Oanh không muốn nói thêm nữa, Tiêu Tẫn không hề tiếp tục đề tài này, đi với nàng hai vòng sau đó đưa nàng về nội điện.
"Có mệt hay không, muốn ngủ tiếp một lát hay không?"
Tô Oanh đã ngủ một giấc cũng không còn buồn ngủ nữa, để cho Tiêu Tẫn đi bận việc của mình, nàng lại là gọi Chu Khinh vào với nàng.
Tiêu Tẫn đi đến ngoài cửa nói với Chu Khinh: "Nếu nương nương có không khoẻ lập tức phái người tới nói cho trẫm."
Chu Khinh trịnh trọng gật đầu: "Nô tỳ tuân chỉ."
"Chu Khinh mau tiến vào chơi cờ với ta." Nội điện vang lên tiếng của Tô Oanh, Chu Khinh hành lễ với Tiêu Tẫn xoay người vào nội điện.
Tiêu Tẫn nhìn mành nội điện rơi xuống, u sầu giữa mày dần dày đặc.
Khi Chu Khinh đi vào nội điện, Tô Oanh đã dọn xong bàn cờ: "Tới, chơi hai ván cờ."
Tô Oanh sẽ không chơi cờ vây, nhưng cờ năm quân nàng biết, thật sự lúc nhàn đến nhàm chán đã để cho Chu Khinh chơi với nàng.
"Nương nương, ngày mai đại hoàng tử bọn họ không cần đi học, nói là muốn làm bánh trôi ủ rượu ăn với nương nương."
Vẻ mặt của Tô Oanh cứng lại: "Ngày mai mười lăm sao?"
"Vâng."
Tô Oanh chậm rãi buông cờ trắng trong tay xuống, nếu nàng không nhớ lầm, ngày nàng choáng váng đó rõ ràng là mười một, sao nàng ngủ một giấc đã đến mười bốn?
"Chu Khinh, bổn cung ngủ bao lâu?"
Đáy mắt Chu Khinh hiện lên một tia hoảng loạn, đột nhiên ý thức được mình nói lỡ miệng: "Nương nương, người ngủ không lâu..."
"Ba ngày, không tính lâu? Chu Khinh, ngươi có gì gạt bổn cung?" Khó trách nàng nói lúc dậy bụng đói như vậy, nàng lại hôn mê ba ngày!
Chu Khinh nghe vậy đứng dậy quỳ xuống ở trước mặt Tô Oanh: "Nương nương thứ tội, nô tỳ, nô tỳ không dám có bất kì giấu giếm gì với nương nương, ở sau khi nương nương hôn mê, Hoàng Thượng lập tức gọi thái y tới xem bệnh cho nương nương, chỉ là thái y nói gì đó với Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ cũng không biết được."
Ngày đó sau khi Tô Oanh ngủ, Chu Khinh còn nói là canh ở nội điện giống như bình thường.
Chỉ là không nghĩ tới một giấc này của Tô Oanh vẫn luôn ngủ đến buổi chiều đều không tỉnh lại, cho dù là ở bà tháng trước đều rất ít khi như vậy, huống chi tháng này tinh thần của nàng đã tốt rất nhiều, rất ít khi sẽ ngủ lâu như vậy.
Chu Khinh hơi lo lắng, thử đi đánh thức Tô Oanh, nhưng dù gọi Tô Oanh thế nào đều không có động tĩnh, nàng bắt đầu luống cuống, lập tức phái người truyền lời cho Tiêu Tẫn, lại chạy nhanh tìm thái y lại đây.
Thái y quyền uy nhất của Thái Y Viện gần như đều tới, cuối cùng khi ra kết luận, Thái Y Viện phán là thấp giọng nói với Tiêu Tẫn, cụ thể nói gì Chu Khinh cũng không biết được, chỉ biết nghe xong thái y nói sau đó Hoàng Thượng vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước giường nương nương, mãi cho đến trời tối mới ra.
Lúc ấy Chu Khinh canh giữ ở ngoài cửa, nàng chưa từng thấy Hoàng Thượng có sắc mặt như vậy, rối rắm, ưu sầu, hơn nữa là lo lắng.
Nàng muốn hỏi rốt cuộc nương nương làm sao, nhưng Hoàng Thượng không chủ động mở miệng, nàng ấy đã ý thức được chuyện không đơn giản, cũng không dám tự tiện dò hỏi.
Lúc sau, trừ lâm triều ra, Hoàng Thượng gần như đều canh giữ ở bên người nương nương, mỗi ngày thái y cũng sẽ qua hành châm cho nương nương, nhưng có thể là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, vẫn luôn chưa cho nương nương dùng thuốc, cho đến khi hôm nay nương nương tỉnh lại.
Nghe xong Chu Khinh nói, sắc mặt của Tô Oanh dần trầm xuống, chẳng lẽ thân thể của nàng thật sự xảy ra vấn đề gì mà nàng không biết?
Nàng biết, khẳng định Tiêu Tẫn không nói thật cho nàng, chỉ là một đè nén có thể khiến hắn lo lắng thành như vậy?
"Được rồi, đứng lên đi, bổn cung không trách tội ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận