[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 133: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Thì Sẽ Có Thịt Ăn (2)


Chương 133: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Thì Sẽ Có Thịt Ăn (2)
Chương 133: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Thì Sẽ Có Thịt Ăn (2)
Chương 133: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Thì Sẽ Có Thịt Ăn (2)
Lão Hoàng vẫn không đồng ý, vẫn đang định khuyên thêm, nhưng Lý Đạt dường như đã hạ quyết tâm, hắn ta mở bản đồ ra xem, đợi đội ngũ đi đến một ngã ba, hắn ta không chút do dự rẽ vào ngã ba đó.
Lão Hoàng nhìn đám người không biết gì đó, chân mày cau chặt lại, nhưng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Đội ngũ đi về phía trước không được bao lâu, Tiêu Tẫn phát hiện ra hoàn cảnh nơi đây đã thay đổi, nơi đây có nhiều cát đá hơn so với con đường lúc trước, gió cũng lớn hơn.
Hắn kêu mấy đứa trẻ đang chơi đùa với bò dê lên xe, đến dê cũng dùng dây thừng cột chặt bên xe ngựa, cùng bò kéo xe: "Hạ đại thúc, lên xe, bảo bọn họ ra khỏi vị trí, tất cả mọi người đều lên xe."
Hạ Thủ Nghĩa vào nam ra bắc, cũng ý thức được tình hình không ổn, nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc sau đó đi lên xe ngựa đằng sau.
Bởi vì tất cả mọi người đều lên xe ngựa, trong xe trong phút chốc trở nên chật chội hẳn.
Chỗ của mấy người Tôn đại nương vốn đã không rộng rãi gì, giờ càng trở nên chật hẹp hơn.
"Làm gì mà đều lên xe hết vậy, còn không xem lại bản thân mang thân phận gì?"
"Ngươi không bằng lòng thì cút xuống." Hạ Thủ Nghĩa sớm đã không ưa Tôn đại nương, nếu như không phải nể mặt Vương Lãng, ông ấy sớm đã vả cho bà ta một cái.
Tôn đại nương bị quát tháo cũng không vui lòng, còn muốn nói thêm nhưng bị con dâu Chu Thị kéo lại: "Nương, người nói ít vài câu đi."
Mặc dù trong lòng Chu Thị cảm thấy là do Tiêu Tẫn hại bọn họ ra nông nỗi này, nhưng chuyện đến nước này, nàng ta biết rõ đi với Tiêu Tẫn thì cuộc sống của bọn họ tốt hơn so với ngày trước, nàng ta cũng biết đủ, ít nhất phu quân của nàng ta không cần phải chết, nhưng Tôn đại nương cứ như vậy, nàng ta sợ rằng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Tôn đại nương không vui, vả một bạt tai lên mặt Chu Thị: "Lúc lão nương nói chuyện không đến lượt tiện tỳ nhà ngươi lên tiếng, nếu như không phải ngươi khắc phu, tướng công của người sẽ xui xẻo vậy sao?"
"Nương, người đủ rồi, nếu như người còn làm loạn như vậy thì xuống xe đi!" Vương Lãng thấy Chu Thị bị đánh đỏ cả mặt, trong lòng cũng tức giận không chịu được.
"Sao nào, ta làm vậy còn không phải vì tốt cho con sao, nếu như ta không tìm đến đây thì con đã chết rồi."
Vương Lãng cau mày: "Người ít nói mấy câu đi, mấy người Vương gia không nợ gì con cả, con đi theo Vương gia có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, con không hối hận."
"Là do con ngu ngốc!" Tôn đại nương thấy những người trên xe đều đang phẫn nộ nhìn bà ta, bà ta mới im miệng.
Đột nhiên có một trận cát bụi bay đến, thổi cho rèm cửa bay phất lên, có rất nhiều cát bụi bay vào trong xe.
Điền Mộc nỗ lực khống chế dây cương, không để bò dê bị cát bụi làm mờ mắt.
Nhưng ngay lúc sau, bão cát như che cả trời, tập kích về phía họ, trong phút chốc, bọn họ khó mà có thể nhìn rõ đội ngũ ở phía trước.
Điền Mộc nhất thời có chút hoảng loạn, hắn không ngừng tăng tốc, cuối cùng cũng nhìn thấy xe ngựa của đám người Tiêu Tẫn.
Thời gian này, trong đội ngũ có tiếng hét truyền đến trong gió mạnh, bởi vì bị cát bụi làm mờ mắt nên bọn họ không thể nào đi lên đằng trước để xem xét tình hình.
Tiêu Tẫn nhìn thấy bão cát đầy trời, hắn tìm một sợi dây thừng dài trong xe đưa cho Trình Minh: "Cho xe dừng lại trước đã, lấy dây thừng cột hai xe lại với nhau."
Trình Minh cầm lấy dây thừng nhảy xuống xe ngựa, chớp mắt bóng hình đã biến mất trong gió cát.
Đi được một đoạn, Tô Oanh ghét bỏ tốc độ con ngựa chở mấy người Giang Dương đi quá chậm, cho nên sau khi cho bọn họ uống thuốc ngủ, nàng cho hai người bọn họ và cả con ngựa vào không gian, như vậy thì nàng có thể tăng tốc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận