[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1331: Kết Thúc (3) Hết Truyện

Ba năm sau.
Trong hậu hoa viên của Hoàng Hậu Sở quốc.
Một bóng dáng hồng nhạt như con thỏ nhanh chóng xuyên qua ở núi giả và trong cây cối.
Đi theo ở phía sau cô bé là một đám cung nữ nội thị.
"Tiểu công chúa người chậm lại, người đợi bọn nô tỳ."
Bóng dáng nhỏ trốn sau núi giả, che miệng cười trộm người đuổi theo đến.
"Hì hì."
Các cung nữ đuổi đến không thấy bóng dáng kia xoay quanh tại chỗ.
Lúc này, bóng dáng công chúa mặc màu xanh lơ thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng đi ở trên mái hiên trong hoa viên, từ xa đã thấy bóng dáng nho nhỏ trốn ở núi giả, nàng ấy khẽ cười một tiếng, cơ thể như bướm nhanh chóng bay về phía bóng người nhỏ kia.
Tiểu gia hỏa cảm giác được không thích hợp, theo bản năng giơ cục đá to bằng nửa người nàng lên ném về phía đối phương.
Linh Nhi kinh hãi, nhanh chóng tránh ra.
Sau đó từ bên kia vòng tới phía sau tiểu gia hỏa xách sau cổ áo cô bé lên.
"Muội tiểu phôi đản này, tòa núi sơn Ngự Hoa Viên này đều sắp bị muội cắt trọc rồi, nương một phạt muội đọc chữ muội lại trộm đi ra, lát nữa trở về xem nương đánh tiểu thí thí muội như thế nào."
Tiêu Kỳ nhíu khuôn mặt nhỏ mập mạp lại, vô cùng đáng thương lay vạt áo của Linh Nhi:
"Tỷ tỷ, đừng dẫn muội về chỗ của nương, nương là người xấu, Kỳ Kỳ không cần biết chữ!"
Linh Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ hầm hừ phồng lên của cô bé, nhịn không được duỗi tay chọc chọc.
"Vậy muội còn muốn chạy loạn hay không, muốn ném loạn cục đá hay không?"
Tiêu Kỳ thành thật lắc đầu, lúc cô bé mới sinh ra nhìn cũng chỉ như trẻ mới sinh bình thường cũng không có gì khác nhau, nhưng từ khi cô bé có thể bắt đầu ngồi, cô bé đã biểu hiện ra thần lực trời sinh khác hẳn với người thường, chẳng sợ chỉ có ba tuổi, cô bé cũng có thể nâng đồ vật thể trọng nặng hơn mình không ít.
Ba năm này tới, Phượng Loan Cung cũng không biết bị cô bé đập hỏng bao nhiêu lần, Tô Oanh cũng bởi vậy cho người cất đồ vật của Phượng Loan Cung trừ bàn ghế ra, bằng không đập hỏng thì nàng đau lòng!
"Không ném không ném, Kỳ Kỳ không bao giờ ném."
Linh Nhi trực tiếp ôm cô bé lên:
"Muội tiểu phôi đản này, trở về ăn cơm trưa với tỷ tỷ trước, nghe hôm nay nói Ngự Thiện Phòng làm tôm bóc vỏ chấm dấm chua muội thích ăn nhất."
Vừa nghe có ăn ngon, đôi mắt phượng của Tiêu Kỳ đều trợn tròn:
"Muốn ăn muốn ăn, muội muốn ăn tôm bóc vỏ."
Linh Nhi ôm tiểu đoàn tử trở lại Phượng Loan Cung, liếc mắt một cái đã thấy Tô Oanh mặc thường phục dựa nghiêng trên cửa cung.
Tiểu đoàn tử da mặt căng thẳng, xoắn cơ thể muốn từ trên người Linh Nhi xuống chạy trốn.
Lại bị Tô Oanh nắm sau cổ cô bé trước một bước.
"Còn muốn chạy!"
"Nương nương tha mạng tha mạng, Kỳ Kỳ biết sai rồi."
Giọng nói của Tiêu Kỳ mềm mại phát động công kích mắt lấp lánh với Tô Oanh.
Tô Oanh cười lạnh, nàng cũng sẽ không ăn mê hoặc của tiểu Hỗn Thế Ma Vương này:
"Hôm nay nếu không đọc được mấy đầu thơ kia, con cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa cung này."
"Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng..."
Tiêu Tẫn cười tiến lên giải cứu tiểu gia hỏa từ trong tay của Tô Oanh:
"Hài tử còn nhỏ, đừng ép nghiêm quá."
Tô Oanh cười lạnh, tiểu ma đầu này xốc nóc nhà của nàng rất nhiều lần, đến bây giờ ngay cả bài thơ bình thường đều không đọc nổi, là nàng ép thật nghiêm hay là bọn họ quá dung túng cho cô bé?
Được Tiêu Tẫn che chở, tiểu đoàn tử kiêu ngạo làm cái mặt quỷ với Tô Oanh.
Tô Oanh nhíu mày, tiểu ma đầu, chờ cho nàng!
Tô Oanh dẫn Linh Nhi tới chính điện:
"Tễ Nhi đâu?"
"Đang xem sổ con."
Tiêu Tẫn ôm Tiêu Kỳ ngồi xuống.
Tô Oanh hỏi chấm?
"Tiêu Tẫn, nhi tử của chàng đều chưa đến mười tuổi."
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn cứng lại:
"Sắp mười tuổi, tuổi xác thật không nhỏ."
Tô Oanh trầm mặc.
"Không phải nàng nói muốn đi Bắc Hoang nhìn xem sao, năm trước chiến tranh của ba nước kết thúc, Nam quốc và Tấn quốc bên kia đều nhận thua, năm nay sẽ đưa một đám vật tư đầu hàng cuối cùng tới, ta nghĩ có một số đồ vật Sở quốc thừa lại, không bằng đưa đến Bắc Hoang bên kia, ta đi với nàng."
"Tiêu Tẫn, chàng là quốc quân của Sở quốc."
Có thể cũng không có việc gì đi theo nàng chạy loạn hay không?
"Con cũng đi, con cũng đi, nơi đó là địa bàn của con, con cũng phải đi."
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn và Tô Oanh đều cứng lại, nhìn Tiêu Kỳ vui vẻ hoa tay múa chân nói, đáy mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc, chợt nhìn nhau cười.
"Con muốn, vậy cho con."
HẾT TRUYỆN.
Bạn cần đăng nhập để bình luận