[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 135: Rốt Cuộc Các Ngươi Muốn Làm Gì? (2)


Chương 135: Rốt Cuộc Các Ngươi Muốn Làm Gì? (2)
Chương 135: Rốt Cuộc Các Ngươi Muốn Làm Gì? (2)
Chương 135: Rốt Cuộc Các Ngươi Muốn Làm Gì? (2)
Nếu như đám này nói đúng sự thật, vậy thì trước khi đội ngũ rời khỏi Yến Tây Quan, đám người Tiêu Tẫn vẫn còn an toàn, chỉ cần nàng nhanh chóng tranh thủ thời gian trở về thì vẫn còn kịp.
Tô Oanh lau sạch vết máu trên chủy thủ lên người con sói: "Ta cho các ngươi nhiều nhất là mười phút, ăn no rồi thì chạy cho ta."
Đàn sói điên cuồng cắn xé, những thi thể dưới đất lập tức trở nên biến dạng không còn nhìn ra mặt mũi.
Tô Oanh cất chủy thủ đi, lưu loát xoay người lên ngựa, sau khi đến giờ, nàng kéo sợi dây cầm, cũng không quan tâm đàn sói có ăn no hay chưa, trực tiếp kéo theo bọn chúng chạy đi.
Sói hoang bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.
Tô Oanh chạy nhanh cả đoạn đường, da giữa hai chân cũng sắp bị cọ sát đến rách cả, chạy một mạch đến tối mới tới được nơi lúc trước đội ngũ nghỉ chân.
Nàng quay người xuống ngựa, tìm kiếm dấu tích của đội ngũ, sau đó tiếp tục lên ngựa đuổi theo.
Nhưng đến khi nàng đuổi đến ngã ba, phát hiện máy cảm ứng có phản ứng mạnh mẽ, xem ra đội ngũ cách phía trước không xa.
Tô Oanh đứng ở giữa ngã ba, quan sát phương hướng trên máy cảm ứng thay đổi, phát hiện khi nàng đứng ở con đường khác thì phản ứng của máy cảm ứng càng trở nên mạnh mẽ, sau khi xác định hướng đi của đội ngũ, Tô Oanh lên ngựa tiếp tục xuất phát.
Ở phía bên kia, đội ngũ đang đối mặt với trận bão cát lớn nhất từ khi bước chân vào sa mạc Gobi đến giờ.
Lý Đạt nhanh chóng lấy vải bố che đầu lại, lúc hắn ta đi vào đây đã nghĩ đến việc tình hình ở đây sẽ tệ hơn nhiều, nhưng không nghĩ rằng sẽ tệ đến mức đường cũng không thể thấy được.
Bão cát quá lớn, Tiêu Tẫn bảo mọi người đóng hết rèm cửa lại, tất cả mọi người đều vào xe ngựa đợi sau khi bão cát nhỏ lại rồi mới xuất phát tiếp.
Không biết đợi bao lâu, xe ngựa bị gió thổi đến rung lắc cuối cùng cũng dừng lại, Trình Minh mở cửa xe ngựa ra, mới vừa mở ra thì cát đã rơi xuống lả chả.
Không ít phạm nhân ngồi xổm xuống đất, cát cũng không quá mu bàn chân của bọn họ.
Lý Đạt nhìn thấy bão cát đã dừng, nhanh chóng bảo mọi người đứng dậy: "Động tác nhanh lên cho ta, không muốn chết ở đây thì nhanh chóng đi về phía trước cho ta."
Con đường chưa biết sẽ ra sao ở đằng trước khiến cho người ta sợ hãi, mặc dù các phạm nhân khát nước, mệt mỏi nhưng bọn họ chỉ dám nhịn, bọn họ đều không muốn chết ở đây.
"Cha ơi, khi nào nương mới về ạ?" Nhị Bảo dựa vào người Tiêu Tẫn, mặc dù con nít không hiểu gì, nhưng chúng có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn.
Tiêu Tẫn ôm cô bé vào trong lòng, an ủi: "Rất nhanh thôi, nương tìm được đám người Giang thúc rồi sẽ trở về!"
"Nương nhanh trở về đi, Linh Nhi nhớ nương quá."
Tiêu Tẫn ôm Nhị Bảo, nhíu chặt chân mày, cũng không biết rằng bây giờ Tô Oanh ở đâu, có an toàn hay không.
Mặc dù biết nàng có năng lực để bảo vệ bản thân an toàn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ.
Bởi vì thiếu nước, dần dần, đã có phạm nhân gục xuống.
Sau khi đám người Lý Đạt xác nhận kẻ đó không còn hơi thở nữa thì chỉ ghi chép lại, sau đó tiếp tục lên đường.
Trời tối rồi, nhiệt độ giảm nhanh, mọi người đều lạnh đến run người.
Triệu ma ma nhanh chóng lấy mền trên xe đắp cho hai đứa nhỏ, nói đến cũng kỳ lạ, mấy đêm trước bọn họ cũng không cảm thấy lạnh như vậy, ngày hôm nay sao lại lạnh như vậy.
Lý Đạt đi ở phía trước, tuy lạnh đến run cả người nhưng hắn ta cũng không hề có ý định dừng lại.
"Ở đây không một bóng người, chi bằng dứt khoát ra tay ở đây cho rồi." Những phạm nhân đi phía sau ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tiêu Tẫn, thấy được Tiêu Tẫn đang lạnh lùng ngồi trong xe ngựa, hắn ta lên tiếng.
Người đàn ông cầm đầu dừng lại, trừng mắt nhìn hắn ta: "Quy tắc của chúng ta là nhận tiền của ai thì nghe theo mệnh lệnh của người đó làm việc, ngươi bớt ở đây tự cho là mình thông minh đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận