[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 139: Dám Động Vào Người Của Nàng, Tìm Chết (2)


Chương 139: Dám Động Vào Người Của Nàng, Tìm Chết (2)
Chương 139: Dám Động Vào Người Của Nàng, Tìm Chết (2)
Chương 139: Dám Động Vào Người Của Nàng, Tìm Chết (2)
"Đàn bà à, gia gia đã lâu không được chơi rồi ha ha ha ha!"
"A!" Lòng bàn tay thô ráp hung hăng xoa bóp phía sau lưng nàng ấy, đau đến mức nàng ấy kêu ra thành tiếng sợ hãi, nhưng lại sợ dọa phải Nhị Bảo, nàng ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Vòng tay, vòng tay nương để lại." Nhị Bảo bị dọa cho khóc lớn huhu, nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn nhớ rõ lời Tô Oanh nói.
Lúc này Bạch Sương mới phục hồi tinh thần lại, ấn vào chốt mở của vòng tay.
"Ầm" một tiếng vang lớn vang lên, trong nháy mắt hai tên lính đánh thuê bị đẩy lùi ra ngoài.
Bên kia, Tô Oanh mang theo bầy sói cuối cùng cũng chạy tới cửa khẩu, một đường này bọn họ đều không gặp được nhóm Tiêu Tẫn, việc này không khỏi làm nàng trở nên lo lắng.
"Kẻ nào, đứng lại!"
Quan binh thấy Tô Oanh chạy tới cùng bầy sói, đồng loạt tiến lên vây quanh nàng.
Tô Oanh ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn đám quan binh từ trên cao xuống,"Ta là phạm nhân lưu đày, ta muốn xuất quan."
Quan binh nghe vậy thì liếc nhau, nhìn tư thế của Tô Oanh có chỗ nào giống phạm nhân lưu đày đâu.
"Ngươi đợi một chút, chờ Lý Đạt trở lại, xác định thân phận của ngươi rồi ngươi lại đi ra ngoài cũng không muộn."
Tô Oanh nhíu mày: "Bọn họ rời đi từ khi nào?"
"Khoảng một hai canh giờ rồi."
Một hai canh giờ!
"Ta muốn xuất quan ngay lập tức."
Quan binh lạnh lùng nói: "Ngươi là cái thứ gì, ngươi muốn ra là có thể đi ra ngoài sao?"
Tô Oanh hoàn toàn không có kiên nhẫn, nàng vung dùi cui điện trong tay, trực tiếp ném thẳng vào mặt quan binh,"Cút!"
Mấy quan binh khác thấy Tô Oanh muốn chạy về hướng cửa, đồng loạt tiến lên ngăn trở, Tô Oanh chìa tay ra sau lưng bắt lấy súng gây mê, trực tiếp ấn nút bắn.
Châm gây tê của súng gây mê chỉ dài bằng nửa ngón tay, có chất đông máu gây tê, sau khi bắn ghim vào trong cơ thể người là có thể nhanh chóng đâm thủng làn da, làm thuốc mê tiến vào trong cơ thể, chỉ cần không đến mười giây là có thể phát huy tác dụng.
Rất nhanh, quan binh đã bị Tô Oanh đánh bay một mảng lớn.
Tô Oanh xông lên phía trước, đẩy cổng lớn ra rồi chạy.
"Đuổi theo, đừng để nàng chạy!"
Quan binh chạy tới đồng thời đuổi theo.
Tô Oanh nhìn máy cảm ứng trong tay, hiện tại phản ứng của máy cảm ứng càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng chạy non nửa canh giờ thì gặp được đám người Lý Đạt đang trở về.
Lý Đạt nhìn Tô Oanh mang theo bầy sói đang xông tới, da đầu còn cảm thấy tê dại, còn may, còn may sau hôm nay, hắn ta sẽ không bao giờ phải đối mặt với nữ sát thần này nữa.
Tô Oanh ghìm ngựa trước mặt Lý Đạt,"Mấy người Tiêu Tẫn đâu?"
"Đến, đến chỗ nhập khẩu Bắc Hoang rồi, ở ngay phía trước, ngươi nhanh chóng đuổi theo đi... ấy" Lý Đạt còn chưa nói xong, Tô Oanh đã chạy mất tăm.
Lý Đạt trở về không bao lâu, lại đụng phải quan binh đang đuổi theo,"Lão ca, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Quan binh dừng bước chân nói: "Có người vượt cửa, chúng ta muốn chạy theo bắt người trở về."
Lý Đạt thấy quan binh sắp chạy đi, hắn ta vội vàng tiến lên ngăn cản,"Không cần không cần, đó chính là phạm nhân ở phía sau mà ta nói đấy, bây giờ nàng ta đã chạy tới phía Bắc Hoang rồi, các ngươi còn đi bắt nàng ta làm cái gì?"
"Nàng ta thật sự là phạm nhân?"
"Đúng vậy."
"Nhưng nàng ta làm nhiều binh mã của chúng ta bị thương."
"Ôi trời đại ca, ngài đừng đi tìm xúi quẩy, nếu các ngươi mà đi có khả năng sẽ có nhiều người bị thương hơn nữa đấy, nhanh chóng trở về đi, đó chính là sát thần, nàng ta xuống tay có nặng nhẹ, chắc là mấy huynh đệ đó không có trở ngại gì đây, ngươi mau trở về nhìn xem đi, đừng đuổi theo nữa, đuổi tới chỗ Bắc Hoang đó, ai biết bên trong có thứ gì đang chờ chúng ta đâu."
Quan binh thấy vẻ mặt giữ kín như bưng của Lý Đạt, có chút nghi hoặc,"Một con đàn bà thôi mà lại làm ngươi sợ như thế à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận