[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 140: Cơn Giận Không Thể Áp (1)


Chương 140: Cơn Giận Không Thể Áp (1)
Chương 140: Cơn Giận Không Thể Áp (1)
Chương 140: Cơn Giận Không Thể Áp (1)
Lý Đạt nghĩ đến thủ đoạn của Tô Oanh, gật mạnh đầu,"Từ khi ta sinh ra tới bây giờ cũng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy cả, trở về đi, ta dám cam đoan mấy tên binh mã của ngươi không ảnh hưởng gì đến tính mạng cả, nhưng lúc này nếu các ngươi muốn đuổi theo thì nói không chừng."
Quan binh nửa tin nửa ngờ cho người trở lại cửa khẩu xem xét tình huống, sau khi nghe được quan binh cửa khẩu nói những người bị Tô Oanh đánh ngã đã tỉnh lại, bọn họ mới trở về theo Lý Đạt.
Lúc Tô Oanh vọt tới nhập khẩu, đã nhìn thấy những tên lính đánh thuê bao vây xung quanh Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn nắm chủy thủ trong tay, hai chân không thể đứng thẳng, nhưng mặc dù như vậy, lính đánh thuê đứng trước mặt hắn cũng không có cách nào hoàn toàn che chắn được thân ảnh cao lớn của hắn.
Chủy thủ hắn nắm trong tay múa may điên cuồng, lại bởi vì song quyền khó địch bốn tay, nhiều lần bị đâm cho bị thương.
Một tên lính đánh thuê vọt tới phía sau Tiêu Tẫn, nhuyễn kiếm trong tay đâm về phía sau lưng hắn.
Đồng tử của Tô Oanh đột nhiên co rụt lại, dám động vào người của Tô Oanh nàng, tìm chết!
Tô Oanh giá ngựa xông lên trước, múa dùi cui điện hung hăng đánh vào người đám lính đánh thuê.
Đám lính đánh thuê giật giật người, một đám ngã thẳng xuống đất.
Tiêu Tẫn quay đầu lại liền thấy Tô Oanh như một cơn cuồng nộ quét qua, nàng giống như Tu La tới từ địa ngục, đôi tay vừa phất qua chính là lưỡi hái thu đầu ác quỷ, một đôi mắt phượng bị phẫn nộ ăn mòn, tràn đầy lệ khí sinh sát.
Tiêu Tẫn chỉ cảm thấy phía sau lưng có một nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh úp lại, tên lính đánh thuê muốn đánh lén hắn từ sau lưng bị đánh bay ra ngoài, thân thể như tấm vải vụn đụng vào trên thân cây.
Tô Oanh đi đến bên người Tiêu Tẫn, dùi điện trên tay không ngừng nghỉ khiến cho những tên lính đánh thuê kia sống không bằng chết.
Vốn dĩ bọn họ vây quanh Tiêu Tẫn thành một vòng tròn vô cùng chặt chẽ, sau khi Tô Oanh xuất hiện vòng tròn dần dần mở rộng, mãi cho đến khi đối phương không còn dám tiến lên dễ dàng nữa.
Đám lính đánh thuê còn lại liếc nhau, hoàn toàn thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Sức chiến đấu của Tô Oanh đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ rất xa.
"Rút trước, rút!"
"Đại ca, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành!"
"Rút trước đã, sau này hẵng nó sau!" Mấy tên lính đánh thuê còn lại xoay người muốn chạy, Tô Oanh sao có thể cho bọn họ cơ hội để chạy trốn.
"Muốn chạy, nằm mơ!"
Tô Oanh xoay người lên ngựa, đuổi giết.
Sợ là cả đời của bọn lính đánh thuê này sẽ không tưởng tượng được cảnh chính mình bị một người phụ nữ điên cuồng đuổi giết ở sau người.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu, tiếng quát tháo thống khổ tàn sát bừa bãi toàn bộ không gian yên lặng.
Những tên lính đánh thuê kia giống như một đám chim cút tay trói gà không chặt, bị Tô Oanh đánh cho không còn sức phản kháng!
"Tha mạng, tha mạng đi nữ hiệp, cầu xin ngươi buông tha cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ lấy tiền làm việc... A!"
Tô Oanh đánh một gậy, lính đánh thuê liền ngã trên mặt đất điên cuồng run rẩy.
Nàng nhìn bốn phía, toàn bộ lính đánh thuê đều ngã xuống đất, lúc này nàng mới trở lại bên người Tiêu Tẫn, nhìn vết thương trên người hắn, nhanh chóng kéo ống tay áo xuống băng bó đơn giản cho miệng vết thương lớn trên người hắn.
"Mấy đứa Tễ Nhi đâu."
"Ở phía trước, những người đó đang đuổi theo."
Lệ khí giữa mày Tô Oanh lại phát ra lần nữa,"Ngươi chờ ở đây."
Nói xong, cũng không thèm quay đầu đã chạy vọt đi.
Đám lính đánh thuê đuổi theo lúc đó cũng không nhiều, cũng chỉ mười người, chờ tới lúc Tô Oanh chạy tới, chỉ còn dư lại hai tên lính đánh thuê đã bị mọi người chế phục.
Những tên lính đánh thuê còn lại đều ngã trên mặt đất hoặc treo trên cành cây.
"Tễ Nhi, Linh Nhi!"
Nghe thấy giọng của Tô Oanh, hai đứa nhỏ đứng dậy từ trong lòng ngực của Triệu ma ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận