[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 141: Cơn Giận Không Thể Áp (2)


Chương 141: Cơn Giận Không Thể Áp (2)
Chương 141: Cơn Giận Không Thể Áp (2)
Chương 141: Cơn Giận Không Thể Áp (2)
Nhìn thấy Tô Oanh đứng ở cách đó không xa, hai đứa nhỏ vẫn luôn đè nén sự sợ hãi lập tức bộc phát, khóc òa một tiếng chạy về phía Tô Oanh.
"Nương, hu hu..."
Tô Oanh ngồi xổm xuống ôm bọn nhỏ vào trong lòng ngực,"Để nương nhìn xem có bị thương hay không."
Tô Oanh khẩn trương kiểm tra trên dưới khắp người hai đứa trẻ.
Hai bánh bao nhỏ nghẹn ngào lắc đầu,"Nương, vũ khí của nương lợi hại lắm, đã bảo vệ, bảo vệ chúng con."
Tô Oanh cầm vòng tay của bọn nhỏ lên nhìn xem, trên vòng tay thể hiện dấu vết đã sử dụng, nàng thấy cực kỳ may mắn vì mình chạy tới kịp thời, dù sao năng lượng của chiếc vòng tay này cũng có thời hạn, hết thời hạn cũng sẽ hết tác dụng.
"Triệu ma ma, Bạch Sương, các ngươi đều không có việc gì chứ?"
Triệu ma ma nhảy từ trong xe ngựa xuống, cầm váy áo cho Bạch Sương mặc vào, hai người thấy Tô Oanh tới cũng nhịn không được khóc òa, đây là niềm vui vì sống sót sau tai nạn, lòng còn sợ hãi cùng được nhìn thấy Tô Oanh trở về.
"Phu nhân, chúng ta, chúng ta không có việc gì, những đồ người để lại rất hữu dụng, chúng ta đều không có việc gì..." Triệu ma ma không dám nghĩ, nếu là không có vòng tay Tô Oanh để lại, hiện tại có thể các nàng đã đầu mình hai nơi.
Tô Oanh lại đi dò hỏi tình huống của nhóm người Hạ Thủ Nghĩa, lúc rời đi nàng có giao vòng tay cho bọn họ, ngoại trừ toàn bộ gia đình Tôn đại nương ra.
Cho nên mặc dù mọi người bị thương cũng chỉ là chút bị thương ngoài da mà thôi, lúc ấy sau khi lính đánh thuê phát hiện sự lợi hại của vòng tay, cũng không dám dễ dàng tới gần, lúc sau bọn Vương Túc đuổi tới, bắt lấy đám người còn dư lại.
Trong lòng mấy người nhà Tôn đại nương còn sợ hãi, cho rằng thiếu chút nữa mình sẽ chết!
Các nàng lảo đảo từ trên xe ngựa xuống dưới, u oán trừng mắt nhìn Tô Oanh, lúc trước ở trên xe ngựa bọn họ nghe thấy Hạ Thủ Nghĩa nói rằng trong tay họ đều có vũ khí phòng thân, thế nhưng Tô Oanh lại không cho nhà bà ta vũ khí , rõ ràng là do nàng cố ý!
Tôn đại nương tức giận đến độ muốn mắng hai câu để xả hơi, nhưng lại bị Chu thị gắt gao kéo lại,"Nương, cầu người, ngàn vạn đừng có làm loạn với nàng ta, cho dù nương có hận nàng, ở hoàn cảnh hiện tại tướng công còn chưa khỏe, chúng ta cũng cần nàng ta, nếu nàng ta tức giận đuổi chúng ta đi, người cảm thấy tại chốn Bắc Hoang này có thể có nơi nào để chúng ta có thể sống sót sao?"
Vương Phù Dung cũng bắt lấy tay Tôn đại nương,"Bà nội, nương nói rất đúng, người phải vì cha mà ngẫm lại, cha vẫn còn chưa khỏe đâu."
Quả thật Tôn đại nương không dám đi tìm Tô Oanh làm loạn, nhiều lắm bà ta chỉ có thể nói hai ba câu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà thôi, nhưng nghĩ đến một màn vừa rồi, quả thật bà ta cũng sợ hãi, cho nên thành thật im lặng.
Tô Oanh lo lắng cho tình trạng Tiêu Tẫn, sau khi an ủi hai đứa nhỏ xong thì nàng liền trở về, thế nhưng trên đường trở về nàng vẫn tránh người khác đi vào không gian, dẫn Giang Dương, Sở Vân và một con ngựa ra ngoài, bằng không trong chốc lát bị người khác hỏi nàng cũng giải thích không rõ ràng lắm.
Tô Oanh chạy về bên người Tiêu Tẫn, phát hiện trên người hắn toàn là máu.
"Mấy đứa trẻ thế nào rồi?" Tiêu Tẫn hỏi.
"Không có việc gì." Tô Oanh nắm tay hắn nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay, phát hiện hắn vẫn chưa dùng.
"Vì sao không dùng cái này?"
Tiêu Tẫn nhìn vòng tay, nói: "Lúc ấy ta còn có thể chống đỡ." Hắn cũng không hiểu về sức mạnh của vòng tay, chỉ nghĩ giữ nó cho tới phút cuối cùng lúc cần giữ mạng mới mở ra.
Tô Oanh nghĩ đến cảnh vừa rồi hắn bị lính đánh thuê vây quanh dù có tắm máu vẫn chiến đấu hăng hái, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, loại cảm giác này lan ra khắp người rồi kéo dài vào trong ngực, làm nàng rầu rĩ, thậm chí có hơi không thở nổi.
Tô Oanh không biết bản thân đang bị làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận