[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 142: Tương Lai Vô Định (1)


Chương 142: Tương Lai Vô Định (1)
Chương 142: Tương Lai Vô Định (1)
Chương 142: Tương Lai Vô Định (1)
"Ta xử lý vết thương trên người của ngươi trước đã." Vừa rồi lúc tiến vào không gian nàng cũng thuận tiện lấy thuốc trị thương ra.
"Bọn Giang Dương đâu rồi? Tìm được chưa?"
Tô Oanh cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tìm được rồi, tiểu tử kia gặp được bầy sói, nên mới chậm chạp chưa kịp về."
Tiêu Tẫn đảo mắt nhìn thoáng qua bầy sói đang ngồi xổm phía sau Tô Oanh cách đó không xa, chúng nó đang ngửi nhóm lính đánh thuê nằm dưới đất, ngửi mấy cái rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Oanh một cái, tựa như không được Tô Oanh cho phép thì không dám hạ miệng dễ dàng.
Tựa như, bầy chó ngoan!
"Hơi đau, ngươi cố chịu đựng."
Tô Oanh vừa dứt lời, Tiêu Tẫn liền cảm thấy nơi miệng vết thương trở nên đau rát, hắn kêu lên một tiếng, trên trán đổ cả mồ hôi lạnh.
Tô Oanh nhìn vết đao trên người Tiêu Tẫn, có vài chỗ miệng vết thương rất sâu, nàng chỉ có thể tạm thời nghĩ cách cầm máu trước, đợi đến khi tìm được nơi để đặt chân thì còn phải khâu miệng vết thương lại mới được.
Mỗi một miệng vết thương đều có máu thịt trộn lẫn, đã tỏ rõ trận đại chiến vừa rồi kịch liệt biết bao nhiêu.
Tô Oanh càng nhìn càng bực, tự mình băng bó tới bước cuối cùng cho Tiêu Tẫn, nàng nổi giận đùng đùng đứng dậy nện một quyền đánh vào người tên lính đánh thuê khiến gã ngã xuống đất không dậy nổi.
Sói đầu đàn đang chuẩn bị lén hạ miệng, chợt sợ tới mức lông sói toàn thân đều dựng ngược cả lên!
Sói đầu đàn: Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đã làm sai cái gì...
Tô Oanh dắt ngựa, đỡ Tiêu Tẫn lên trên, để hắn đi trước tập hợp cùng bọn nhỏ.
Tiêu Tẫn khó hiểu nhìn về phía Tô Oanh,"Ngươi còn muốn ở lại làm cái gì?"
Tô Oanh nhìn đám lính đánh thuê bị giật điện đang nằm dưới đất, cười lạnh một tiếng,"Trong chốc lát ngươi sẽ biết."
Mặc dù Tiêu Tẫn nghi hoặc, nhưng biết rõ nàng làm việc luôn có kế hoạch rõ ràng, liền giá mã đi vào bên trong.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn đám người nằm dưới đất, nàng tìm một nơi kín đáo tiến vào không gian, khi trở ra trên tay đã có thêm một cây súng thô dài tựa như cánh tay.
Nàng cầm súng bắn vào cổ những tên lính đánh thuê nằm dưới đất, chỉ thấy trên cổ bọn họ nơi bị bắn trúng xuất hiện một vết đỏ nho nhỏ, nhưng vết đỏ lại nhanh chóng biến mất.
Xác định tất cả mọi người đều đã bị đánh dấu, Tô Oanh lấy ra một nút màu đỏ rồi ấn xuống.
Nhóm lính đánh thuê vốn dĩ đang nằm hôn mê bất tỉnh đột nhiên run rẩy tại chỗ, sau đó từ từ tỉnh lại.
Một đám bò dậy khỏi mặt đất, cực kì khó hiểu với hành động không đuổi cùng giết tận của Tô Oanh.
"Lòng dạ đàn bà, vừa rồi có cơ hội tốt như vậy mà ngươi không giết chúng ta, vậy chớ trách chúng ta lấy mạng chó của ngươi... A!" Tên lính đánh thuê cầm đầu còn chưa nói hết lời, trên đầu đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhức, đau đến mức hắn ta lăn lộn trên mặt đất, hận không thể vặt luôn đầu mình xuống.
Tô Oanh nhìn hắn ta mà mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt,"Hắn là kẻ cầm đầu của các ngươi?"
Những tên lính đánh thuê khác đều bị một màn này dọa sợ ngây người, bọn họ hoảng sợ nhìn về phía Tô Oanh, không biết rốt cuộc nàng đã làm gì bọn họ.
"Đúng, đúng."
"Vậy thì gọi là số một, mọi người ngoan ngoãn xếp thành đội, thành thật đi theo ta, ta cảnh cáo các ngươi đừng nghĩ tới việc chiêu trò, các ngươi đã trúng độc của ta, nếu ai dám có tính toán làm phản, tên ngu xuẩn trên mặt đất kia chính là kết cục của các ngươi."
"A! Khụ khụ, ọc ọc!"
Tên cầm đầu đau đớn đến mức nôn mửa không ngừng, như vậy thoạt nhìn vừa ghê tởm lại vừa dọa người.
Mấy năm nay mấy tên lính đánh thuê này có thể nói là chuyện ác nào cũng đã làm, mặc dù không đạt đến trình độ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng tuyệt đối không phải tên ác nhân nào cũng có thể đánh đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận