[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 143: Tương Lai Vô Định (2)


Chương 143: Tương Lai Vô Định (2)
Chương 143: Tương Lai Vô Định (2)
Chương 143: Tương Lai Vô Định (2)
Nhưng lúc này, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tô Oanh tựa như tiểu quỷ thấy Diêm La, hoảng sợ vô cùng.
"Như thế nào? Không muốn cử động, hay là nói các ngươi cũng muốn nếm thử cảm giác đau đớn đó?"
Những người đó thậm chí chưa kịp nhìn thấy động tác của Tô Oanh, lại đột nhiên cảm thấy trên đầu có từng cơn đau đột ngột truyền đến.
Một đám người ngã xuống đất đau đớn không chịu nổi.
"Tha mạng, nữ hiệp tha mạng, chúng ta nghe lời, chúng ta nghe hết."
Sau khi bọn họ xin tha, cơn đau trên đầu mới dần dần giảm bớt, vì vậy mặc dù trong lòng bọn họ có không phục cũng không dám hé răng.
"Ít nói nhảm, dậy đi!"
Đám lính đánh thuê vừa lăn vừa bò đứng dậy từ trên mặt đất sắp thành một hàng.
Tô Oanh thấy thế mới vừa lòng quay đầu lại,"Đi."
Thế nhưng nàng mới vừa đi hai bước liền quay đầu nhìn lại về phía bầy sói đang muốn nhân cơ hội chạy đi,"Chó con, muốn đi đây đấy?"
Bầy sói dựng cả lông, đồng loạt rũ đuôi xoay người đi ở phía sau nhóm lính đánh thuê.
Lúc nhóm Trình Minh thấy Tô Oanh mang theo đám lính đánh thuê cùng bầy sói đi vào, đều có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ liền phát hiện những người này cùng bầy sói đều ngoan ngoãn lạ thường, ai ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Oanh.
"Giữ lại đám súc sinh này, ngày sau ắt hữu dụng." Tô Oanh nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, giải thích.
Ban đầu Hạ Thủ Nghĩa có chút lo lắng nói: "Phu nhân, những người này cốt cách kém cỏi, sợ là không dễ thu phục."
Tô Oanh biết ý đầu tiên của Hạ Thủ Nghĩa là đang lo lắng mấy tên lính đánh thuê sẽ giáp mặt một kiểu sau lưng một kiểu, sẽ thừa dịp bọn họ không chú ý mà đâm một dao sau lưng nàng.
"Vừa rồi ta đã nói với bọn họ, chỉ cần Tô Oanh ta còn sống, bọn họ sẽ có thể sống, Tô Oanh ta nếu có điều gì sơ suất, bọn họ cũng sẽ phải đi theo chôn cùng."
Tô Oanh nói cho bọn họ, chất dẫn độc của bọn họ ở trên người nàng, nếu nàng chết, bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện sống.
Những người này nào biết đâu rằng mình bị Tô Oanh động tay động chân ở chỗ nào, mặc dù bán tín bán nghi, cũng xác thật không dám làm gì Tô Oanh.
Mọi người nghe thấy nàng nói như vậy, cũng không dám hé răng.
Phần lớn xe ngựa đã hư hỏng, tuy rằng còn có thể ngồi được, nhưng đã có chút lọt gió.
Tô Oanh cho mọi người nâng người bị thương lên xe, bởi vì phần lớn người bị thương đều là đại nam nhân, cho nên trong xe ngựa cũng chỉ có thể cho thêm mấy đứa nhỏ ngồi, những người còn lại đều phải đi bộ.
Tô Oanh nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi lối vào Bắc Hoang là chân một ngọn núi, hiện tại bọn họ đã tiến vào chân núi, thảm thực vật xung quanh cũng không nhiều, nhưng cây cối lại rất cao.
"Cứ đi về phía trước nhìn xem có thể đi ra ngoài hay không."
Điền Mộc và Trình Dương lái xe, Tô Oanh để Triệu ma ma ngồi xuống bên cạnh Trình Minh, bên kia để cho Bạch Sương ngồi.
Tôn đại nương thấy thế thì không vui, lúc trước bà ta đã ngồi xe vài ngày, lúc này lại bắt bà ta đi xuống dưới đi bộ, làm sao bà ta bằng lòng.
"Ta cũng muốn ngồi xe." Tôn đại nương nhanh như chớp bò tới bên cạnh Điền Mộc, hận không thể đẩy Lý Vãn Nương đang ngồi ở bên cạnh Điền Mộc xuống.
Tô Oanh lạnh lùng nhướn mày,"Lão gia hỏa, một là xuống dưới đi bộ, hai là tự mình cút đi, ta không muốn nghe lời vô nghĩa, chính bà chọn."
Tôn đại nương cứng cổ,"Nơi này còn có chỗ ngồi, vì sao ta không thể ngồi?"
Giữa mày Tô Oanh đã tỏ ý không kiên nhẫn,"Điền Mộc, ném bà ta xuống."
Điền Mộc liếc mắt tỏ ý xin lỗi nhìn Vương Lãng đang ở trong xe, nhíu mày đẩy Tôn đại nương xuống.
"Á! Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám đẩy ta."
Điền Mộc lạnh mặt, nhanh chóng lái xe đi về phía trước, thật ra chỗ phía trước còn rất nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận