[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 155: Phân Công Hợp Tác (3)


Chương 155: Phân Công Hợp Tác (3)
Chương 155: Phân Công Hợp Tác (3)
Chương 155: Phân Công Hợp Tác (3)
"Nương và phụ thân lại muốn hôn hôn sao? Thật xấu hổ." Bên cạnh hai người, bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo.
Đại Bảo nhanh tiến lên, dùng tay nho nhỏ của mình che kín đôi mắt của muội muội: "Không được nhìn không được nhìn, Triệu ma ma nói tiểu hài tử không thể nhìn."
Tô Oanh: "..." Triệu ma ma đã dạy thú linh tinh gì vậy?
Tiêu Tẫn nhìn môi đỏ của nàng gần trong gang tấc, trong cổ họng khẽ nhúc nhích, thân thể của hắn hơi khom, ở lúc Tô Oanh xoay mặt từ hai đứa nhỏ bên kia lại, môi đỏ vừa lúc cọ qua từ chóp mũi của hắn.
Hô hấp của Tiêu Tẫn cứng lại, theo bản năng bắt được tay Tô Oanh.
Tô Oanh cũng ngây ngẩn cả người, mặt hai người gần như muốn dán ở bên nhau, nàng nhanh đẩy Tiêu Tẫn ra, sắc mặt hơi mất tự nhiên quay mặt đi: "Dựa gần như vậy làm cái gì, để ta ngửi mùi trên người của ngươi?"
Tiêu Tẫn: "..."
Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Nương, rõ ràng là ngươi dựa qua trước..."
"Con nít con nôi ai cho các con thức đêm, nhanh nằm xuống ngủ cho ta."
Hai bảo bảo ngoan ngoãn nằm vào trong chăn đã nhắm hai mắt lại.
Ban đêm, gió núi thổi qua đất trống, cuốn theo một tia hơi thở tanh ngọt, trong không khí thường truyền đến từng tiếng mài đao.
Trong bóng đêm, Nhất Hào nằm trên mặt đất đột nhiên đứng lên, xoay người đi thẳng về phía nhà gỗ bên cạnh.
Ngay ở lúc bóng dáng của hắn sắp biến mất ở trong bóng ma hắc ám của nhà gỗ, hắn đột nhiên đau đớn hét một tiếng, thống khổ ôm đầu của mình, người cũng tỉnh táo lại.
"Hiệp nữ tha mạng, hiệp nữ tha mạng."
Giọng không kiên nhẫn của Tô Oanh từ trong bóng đêm truyền đến: "Còn không cút trở về cho ta."
Nhất Hào dần giảm bớt đau đầu, sau khi kỳ quái nhìn bốn phía, vừa lăn vừa bò trở lại đất trống.
Trên nhà gỗ, Mị Nương mặc y phục đỏ nhìn về phía đất trống, trong mắt cười càng thêm điên cuồng.
Hôm sau ánh mặt trời rực sáng, Tô Oanh đã thức dậy.
Hạ đại thúc đã làm xong chút ngũ cốc màn thầu, tuy vị ngũ cốc không ngon lắm nhưng là cảm giác chắc bụng rất mạnh.
Tô Oanh cầm mấy cái màn thầu ngũ cốc đi đến trước mặt Nhất Hào.
Nhất Hào vừa thấy nàng tới, giật mình một cái từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng.
"Tối hôm qua ngươi muốn đi làm gì?"
Nhất Hào ngẩn ra một cái chớp mắt: "Không biết."
Tô Oanh nhíu mày, ngực Nhất Hào run lên: "Nghĩ lại cẩn thận."
Khuôn mặt Nhất Hào căng cứng nói: "Chính là lúc ngài gọi ta, ta mới tỉnh lại."
Tô Oanh nhướng mày, nhìn thoáng qua về phía nhà gỗ, đã thấy Mị Nương dựa ở trên rào chắn nhà gỗ, liên tục cười duyên với nàng.
Tô Oanh xoay người đi đến bên người Tiêu Tẫn nói: "Nữ nhân ở nhà gỗ bên cạnh cổ quái, một mảnh đất trống này lâu như vậy đều không có người có thể chiếm, trong đó khẳng định có cổ quái, ngươi để Triệu Năng bọn họ cầm bạc đi hỏi thăm, rốt cuộc nữ nhân kia có địa vị gì."
Tô Oanh để một ít bạc vụn vào trong tay Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ."
"Lát nữa ngươi muốn đi đâu?"
Tô Oanh cầm tay nải từ trên xe ngựa xuống, cũng không quay đầu lại nói: "Đào móng."
Tô Oanh cầm tay nải tới trước mặt Điền Mộc: "Trong này đều có công cụ, ta dạy cho ngươi dùng như thế nào."
Tô Oanh lấy ra một cái cưa điện, bắt đầu dạy học tại hiện trường: "Thứ này vô cùng sắc bén, lúc ngươi dùng đeo bao tay này vào, bao tay này có thể bảo vệ đôi tay của ngươi trước."
Điền Mộc trợn mắt há hốc mồm nhìn cưa điện của Tô Oanh, cưa xuống như tước trái cây.
Tiêu Tẫn không biết Tô Oanh lại lấy cái xẻng về từ chỗ nào, bắt đầu đào đất nền ở trên đất trống.
Mọi người ở dưới đốc xúc của Tô Oanh, hiệu suất làm việc đặc biệt cao.
Tiêu Tẫn trơ mắt nhìn đất trống bằng phẳng kia đào ra một cái hố sâu ở thời gian ngắn ngủn một ngày.
Trên tay Tô Oanh không ngừng đào đất trong đất sang bên cạnh, một mình nàng là có thể làm bằng mười người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận