[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 159: Ta Chỉ Thích Nàng (1)


Chương 159: Ta Chỉ Thích Nàng (1)
Chương 159: Ta Chỉ Thích Nàng (1)
Chương 159: Ta Chỉ Thích Nàng (1)
Vương Lãng cũng không sợ chết, nhưng ở lúc không nhìn thấy thê nữ lão mẫu an ổn, hắn không thể chết được.
"Được, hai người chính mình cẩn thận một chút, chỉ đi ở chung quanh, nơi này có người ở vậy khẳng định có nguồn nước."
"Ta đã biết tướng công, chàng mau nằm xuống."
Sau khi Chu thị đỡ Vương Lãng nằm xuống, đã đến trước mặt Tôn đại nương: "Nương, người không sợ không muốn đi tìm trước cũng đừng ngồi ở chỗ này, bị bọn họ thấy, bọn họ lại sẽ nói ta không làm việc."
Tôn đại nương thật sự bực bội, tát một cái vào trên mặt Chu thị phía sau: "Ngươi cũng xứng tới sai khiến ta."
Chu thị bị đánh đến oan ức, lại không dám phản kháng: "Nương, Tô Oanh kia không phải dễ chọc, thật sự sẽ đuổi chúng ta đi, cầu xin người nể mặt tướng công, trước đừng đấu khí, tức phụ cầu xin người."
Nói đến Tô Oanh, trong lòng Tôn đại nương là vừa hận vừa sợ, đành phải cắn răng đứng dậy đi theo Chu thị tìm nước.
Nhưng Tôn đại nương không muốn làm, bà ta tìm chỗ khác tránh đi tầm mắt của mọi người lười nhác, để Chu thị tự mình đi tìm nước, Chu thị không có biện pháp, chỉ có thể tự mình đi tìm.
Tôn đại nương đói bụng một ngày, ngồi mơ màng đã ngủ, chờ và ta tỉnh lại, đã thấy trước mắt có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
"Vị đại nương này, ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Mị Nương ngồi xổm ở trước mặt Tôn đại nương, đặt hộp đồ ăn trong tay sang bên cạnh.
Sau khi Tôn đại nương tỉnh lại, đôi mắt nhìn hộp đồ ăn của nàng ta đều to lên: "Ta, ta là bị thương, còn đói đến khó chịu, cô nương, xin ngươi thương xót, cho ta chút đồ ăn đi."
Mị Nương dịu dàng cười, mở hộp đồ ăn ra lấy một đĩa thịt kho tàu tới.
"Vừa vặn chỗ này của ta có chút thịt, nếu đại nương không chê thì ăn đi."
Tôn đại nương thấy thịt đôi mắt đều muốn lồi ra, trực tiếp giơ tay lấy thịt tới ăn từng miếng một, sau khi ăn xong còn chưa đã thèm nhìn Mị Nương.
"Đại nương còn muốn sao?"
Tôn đại nương vội không ngừng gật đầu, Mị Nương lại lấy ra một đĩa thịt, còn có mấy lượng bạc vụn: "Ở Lão Hổ Doanh này, không có bạc không thể được, bạc này đại nương ngươi cầm, giữ để phòng thân dùng."
Tôn đại nương không nghĩ tới Mị Nương sẽ ngu như vậy, không chỉ có cho bà ta ăn còn cho bà ta bạc, bà ta nhanh cảm ơn sau đó thu bạc lại.
"Không biết cô nương bên kia đại nương quen biết không?"
Mị Nương duỗi tay chỉ phương hướng phía trước cách đó không xa.
Tôn đại nương theo tầm mắt nàng ta nhìn lại, là Bạch Sương đang nhặt củi lửa.
"Quen biết."
"Ta, vừa thấy cô nương kia đã vô cùng thích, không biết đại nương có thể làm nàng đến nhà ta ngồi hay không, ta ở nhà gỗ bên cạnh các ngươi."
Tôn đại nương nhìn nhà gỗ phía sau Mị Nương, cũng mặc kệ nàng ta muốn làm cái gì đã đứng lên.
"Không thành vấn đề." Bà ta mới mặc kệ Mị Nương muốn tìm Bạch Sương làm cái gì: "Nhưng mấy lượng bạc vừa rồi kia, sợ là không đủ sinh kế lâu dài."
Đáy mắt Mị Nương là vui vẻ và xinh đẹp, lấy một túi tiền từ trên người ra: "Từng này, đủ chưa?"
Tôn đại nương nhận túi tiền ước lượng, ít nhất có hơn năm mươi lượng: "Đủ rồi đủ rồi, ngươi còn thích ai, ta đều gọi tới cho ngươi."
"Ta chỉ thích nàng, ngươi nghĩ cách gọi nàng vào nhà gỗ của ta là được."
Tôn đại nương vui sướng gật đầu, chút việc nhỏ này là có thể hơn mười lượng, bà ta không làm mới thật sự là tên ngốc.
"Ngươi chờ, ta đi ngay."
"Ngàn vạn đừng để nàng từ chối, bằng không bạc kia ta chính là muốn thu lại."
Tôn đại nương vừa nghe lời này đã biết nàng ta tìm Bạch Sương khẳng định là chuyện không tốt, nhưng sống chết của tiểu tiện nhân kia có liên quan gì đến bà ta.
"Tuyệt đối sẽ không!"
Nhìn bóng dáng Tôn đại nương hưng phấn chạy đi, Mị Nương vừa lòng về nhà gỗ.
Bạch Sương hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận