[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 171: Linh Nhi Làm Sai Chuyện (2)


Chương 171: Linh Nhi Làm Sai Chuyện (2)
Chương 171: Linh Nhi Làm Sai Chuyện (2)
Chương 171: Linh Nhi Làm Sai Chuyện (2)
Đại Bảo cũng hơi sợ, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Linh Nhi muội đừng sợ, ca ca sẽ bắt gà con về cho muội!"
Tuy khẩu hiệu kêu đến vang dội, nhưng Đại Bảo lại chậm chạp không hành động.
Mắt thấy gà con sẽ chạy xa, hai bảo bảo cũng không rảnh lo sợ hãi, bước chân ngắn nhỏ rít nổi đuổi theo.
Triệu mụ mụ thấy hai hài tử chơi đến ra mồ hôi, lúc này đi lấy nước cho bọn họ, cũng không nhìn thấy bọn họ chạy ra.
"Gà con, gà con ngươi đừng chạy."
"Linh Nhi tránh ra, ta tới bắt nó!" Đại Bảo đánh bạo như một con hổ vồ về phía gà con, thoáng cái đã ôm lấy gà con.
"Ca ca thật là lợi hại, bắt được gà con."
Đại Bảo cũng vui vẻ ôm gà con vào trong lòng: "Hắc hắc, còn không phải là bắt gà con sao, rất đơn giản."
"A, thật đúng là gà con đáng yêu."
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn thô, hai bảo bảo vừa quay đầu lại, đã đối diện với một gương mặt đầy nếp gấp.
Nhị Bảo co rụt cổ lại, theo bản năng trốn phía sau Đại Bảo.
Đại Bảo nhìn đôi mắt vẩn đục của lão thái thái, tay ôm gả con không khỏi nắm thật chặt: "Ngươi là ai?"
Lão thái cười hắc hắc một tiếng: "Ta sao, chính là nãi nãi ở bên kia, thật sự là hai tiểu oa nhi xinh đẹp, chỗ của nãi nãi có kẹo ăn, các ngươi đi ăn kẹo với nãi nãi được không?"
Đại Bảo nhíu mày nhỏ lắc đầu nói: "Không đi, nương nói không thể tùy tiện ăn đồ của người khác."
"Đúng vậy, nương có kẹo ăn, chúng ta không cần ngươi."
Bị từ chối, lão thái cũng không tức giận: "Được được được, không đi không đi, nãi nãi chính là cảm thấy các ngươi hiếm lạ, đặc biệt thích các ngươi, ta chỉ là nghĩ, chỗ của ta còn có hai con chim nhỏ, rất xinh đẹp, không biết các ngươi có thích hay không."
Nhị Bảo ngây thơ, vừa nghe có chim nhỏ đã nổi lên hứng thú: "Nhà của ngươi có chim nhỏ sao?"
"Đúng vậy, chim chóc kia còn sẽ học người ta nói đấy, tới, ngươi muốn đi xem với nãi nãi hay không?"
Nhị Bảo nhìn lão thái vươn tay ra, hơi do dự.
"Linh Nhi sẽ không đi theo ngươi, chúng ta phải đi về, Linh Nhi đi mau." Đại Bảo kéo Nhị Bảo xoay người muốn đi.
Nhị Bảo cũng ngoan ngoãn đi theo Đại Bảo, ai ngờ hai người vừa mới đi, đã bị lão thái kéo lại: "Đừng đi, chỗ của nãi nãi thật sự có rất nhiều thú vị."
"Linh Nhi, Tễ Nhi sao các ngươi chạy ra, mau, mau trở về với ta." Lâm Sanh kịp thời tới, kéo hai bảo bảo ra phía sau chính mình.
"Ngươi là ai, ngươi muốn làm cái gì với Linh Nhi bọn họ?" Lâm Sanh cảnh giác nhìn lão thái, cũng không đợi lão thái trả lời, kéo bọn họ chạy đi.
Lão thái buông lỏng tay, trên mặt đã cười đến đầy nếp nhăn: "A, ba đứa bé đều xinh đẹp."
Lâm Sanh kéo hai bảo bảo xoay người chạy về đến trên đất trống.
Lâm Sanh ôm gà con từ trong tay Đại Bảo thả vào rào chắn.
"Tễ Nhi, Linh Nhi, sao các ngươi có thể chạy loạn? Không phải Triệu mụ mụ nói không cho phép các ngươi chạy loạn sao?"
Nhị Bảo ngày thường được ca ca yêu thương giờ lại dạy dỗ nàng, vành mắt to to lập tức đỏ ửng.
"Lâm Sanh ca ca, là gà con chạy, chúng ta là đi bắt gà con." Đại Bảo thấy muội muội muốn khóc, nhanh giải thích nói.
"Các ngươi muốn bắt gà con có thể gọi người, không thể tự mình đi, bên ngoài rất nguy hiểm." Tuy Lâm Sanh cũng không thể lý giải rốt cuộc bên ngoài nguy hiểm là cái gì, nhưng cậu bé cảm thấy chỉ cần nghe phu nhân nói sẽ không sai.
"Linh Nhi, Tễ Nhi, các con làm sai chuyện gì?" Tô Oanh đi tới, thấy hai tiểu gia hỏa đang gục đầu xuống, không khỏi tò mò hỏi.
"Nương, Linh nhi làm sai chuyện hu hu hu..." Nhị Bảo thấy Tô Oanh cái miệng nhỏ bĩu ra nhào vào trong lòng nàng.
Tô Oanh không muốn nghe nhất là tiếng khóc của hai bảo bảo, nhanh bế người lên dỗ dành: "Làm sao vậy? Làm sai chuyện gì nói cho nương nghe một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận