[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 177: Đến Tặng Đầu Người (2)


Chương 177: Đến Tặng Đầu Người (2)
Chương 177: Đến Tặng Đầu Người (2)
Chương 177: Đến Tặng Đầu Người (2)
"Là một lão phụ nói, nói bên này mới xây nhà, chỉ cần đoạt lấy chính là của chúng ta, chúng ta, chúng ta cũng chỉ là muốn tìm một nơi đặt chân mà thôi, nữ hiệp tha cho chúng ta đi."
Cực nhanh mắt phượng của Tô Oanh hiện lên một tia lệ khí: "Lão phụ, gặp được lão phụ ở nơi nào?"
"Là, chính là con đường bên kia, một địa phương có cửa chữ thập."
Tô Oanh híp đôi mắt: "Ngươi dẫn ta đi xem."
"Vâng."
Tô Oanh đứng lên, tầm mắt lạnh lùng đảo qua trên người những người bên dưới: "Đều thành thật cho ta, nếu ta dám giữ các ngươi lại, vậy đương nhiên có biện pháp đối phó với các ngươi, đừng cho là ta không còn nữa các ngươi có thể nổi tâm tư nghiêng ngả, đừng để đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
Tô Oanh ở đây, những người đó tự nhiên chỉ có thể cúi đầu khom lưng nói mình không dám.
Tô Oanh lạnh lùng cong môi: "Hạ đại thúc, trông bọn họ, một lát ta sẽ trở về."
"Được."
Tô Oanh đi theo nam nhân cầm đầu kia ra sân.
Bọn họ mới vừa đi, nhóm thổ phỉ ở trong viện đều nổi lên tâm tư.
Lúc ấy nếu không phải Tô Oanh xuất hiện, người trong viện căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, hiện tại Tô Oanh đi rồi, bọn họ chỉ cần giết người trong viện, ít nhất là có thể chạy đi.
Nhưng ai biết, bọn họ vừa mới động tâm tư này, có người đầu đau đớn ngã trên mặt đất.
"Đầu của ta, đầu của ta đau quá, đau quá, cứu mạng..."
"Ta, ta cũng vậy, đầu của ta cũng đau quá... A!"
Tô Oanh dựa vào ngoài cửa, dù bận nhưng vẫn ung dung nghe tiếng kêu đau trong viện truyền đến, mặt không biểu tình nhìn sắc mặt đầu lĩnh thổ phỉ trở nên trắng bệch.
"Thấy chưa? Đừng nói là chạy trốn, dù là bọn họ mới nổi lên một chút tâm tư không nên có, đều có thể sống không bằng chết."
Sắc mặt của đầu lĩnh thổ phỉ càng khó nhìn.
"Ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không chạy trốn, xin nữ hiệp tha cho chúng ta một con đường sống."
"Được làm cu li cho ta, có lẽ ta sẽ đại phát từ bi cho các ngươi sống sót."
Đầu lĩnh thổ phỉ lập tức quỳ xuống dập đầu với Tô Oanh.
"Ít nói nhảm, đi."
Đầu lĩnh thổ phỉ đứng dậy đi nhanh ở phía trước dẫn đường.
Đầu lĩnh thổ phỉ dẫn theo Tô Oanh tới nơi gặp được lão phụ, duỗi tay chỉ: "Chính là phía trước, chính là bà ta, chính là lão phụ kia nói cho chúng ta biết."
Tô Oanh nâng mắt, nhìn về phía lão phụ đứng ở cách đó không xa.
Lão phụ kia như cảm giác được tầm mắt của Tô Oanh, cũng nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, sát ý văng khắp nơi.
Tô Oanh đi đến trước mặt lão phụ, cười như không cười nhìn bà ta.
"Lão thái thái gia ở nơi nào, ta rất khát nước, muốn vào trong nhà lão thái thái xin chén nước uống."
Lão phụ nhìn nàng cười cổ quái một tiếng: "Cái khác không có, một chén nước ta vẫn lấy ra được, nhà của ta ở phía trước, tiểu nương tử đi theo ta qua đi."
"Được."
Lão phụ dẫn theo Tô Oanh đi vào một cái sân, Tô Oanh để thủ lĩnh thổ phỉ chờ ở bên ngoài, mình theo lão phụ đi vào.
Căn nhà của lão phụ ở cũng là một căn nhà gỗ, thoạt nhìn năm tuổi đã rất cổ xưa, khi lão phụ đẩy cổng ra, cửa gỗ cũ xưa rung động "Kẽo kẹt".
Nhà gỗ khác với nhà gỗ lúc trước của Mị Nương, tổng cộng cao ba tầng như vậy, liếc mắt nhìn qua một cái đều là dấu vết loang lổ vì gỗ đặc bị mưa gió ăn mòn.
Trong sân cỏ dại mọc lan tràn, nửa điểm đều không giống như là bộ dáng có người cư trú thời gian dài.
Lão phụ đi ở phía trước dẫn đường, dẫn theo Tô Oanh tới một nhà chính nhìn lại tối om.
"Đã lâu đều không có người đến chỗ của lão bà làm khách."
Lão phụ duỗi tay lau cái bàn cầm chén trà rót một chén nước cho Tô Oanh: "Tiểu nương tử khát nước, tới uống chén nước trước đi."
Tô Oanh duỗi tay nhận cái ly trong tay lão phụ, liếc mắt nhìn lại, nước trà màu xanh lơ trong veo thấy đáy trong chén, không có bất kì không ổn gì, nàng xoay chén trà trong tay, nhìn lão phụ nói: "Lão thái thái xưng hô như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận