[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 179: Kia Chính Là Một Thứ Tốt (2)


Chương 179: Kia Chính Là Một Thứ Tốt (2)
Chương 179: Kia Chính Là Một Thứ Tốt (2)
Chương 179: Kia Chính Là Một Thứ Tốt (2)
Trên mặt bà điếc lộ ra một vẻ cổ quái: "Kia chính là thứ tốt."
Tô Oanh không có kiên nhẫn, một chân đạp lên ngực của bà điếc: "Ngươi và người sau lưng ngươi lúc trước làm gì ta có thể mặc kệ, nhưng các ngươi lại chơi xấu với người của ta, ta không thể không quản, chẳng sợ các ngươi là u ác tính lớn nhất ở Lão Hổ Doanh, Tô Oanh ta cũng muốn nhổ sạch các ngươi!"
Bà điếc đột nhiên nở nụ cười trầm khàn, tiếng cười cổ quái kia giống như phá gió: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng mình là thứ gì, chỉ bằng ngươi cũng muốn... Ư!"
Bà điếc còn chưa nói xong, đã bị một chân của Tô Oanh dẫm đứt cổ.
Đôi mắt vẩn đục kia còn khó có thể tin mở to, như không thể tin được Tô Oanh sạch sẽ lưu loát muốn mạng của mình như vậy.
Tô Oanh thả lỏng chân, chậm rãi đứng thẳng người, nàng xoay người đi trở về lầu hai.
Sóng xung kích vừa rồi quá lớn, đã phá tan cái bình trong căn nhà kia.
Tô Oanh ngồi xuống nhìn sâu màu đen chết trên mặt đất, từ trên người lấy ra một mảnh vải bọc mấy con tính lấy về hỏi một chút có người biết hay không.
Sau đó nàng lại đi đến phòng khác, phát hiện trong phòng khác cũng đặt vô số cái bình.
Nàng không tiến lên mở ra, mà trực tiếp dùng sóng xung kích phá nát tất cả cái bình.
Sau khi xử lý sạch sẽ cái bình, nàng trở lại sân, dùng dây thừng trong phòng vòng lại cổ của bà điếc, trực tiếp treo dưới mái hiên của bà ta, sau đó cũng không quay đầu đi ra sân.
Thật ra vừa rồi thủ lĩnh thổ phỉ vẫn luôn nhìn lén ở ngoài cửa, trơ mắt nhìn Tô Oanh đưa bà điếc lên Tây Thiên, thân thủ kia tuyệt đối không phải bọn họ có thể đánh đồng, thấy Tô Oanh đi ra, hắn ta thành thật nhanh chóng lùi sang bên cạnh.
"Nữ hiệp ra rồi."
Tô Oanh cũng không quay đầu lại nói: "Đi."
"A, vâng vâng."
Tô Oanh chân trước mới vừa đi, đã có một bóng dáng đẩy sân ra, khi người nọ thấy rõ ràng bà điếc bị treo cổ ở dưới mái hiên, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tô Oanh không vội vàng trở về, mà là đi một con đường khác ngoài đường, vừa đi ra, đã thấy phía trước cách đó không xa rất nhiều người đang vây ở một chỗ.
"Tất cả mọi người đứng yên cho ta, tranh cái gì? Nếu ai tranh cũng đều không có."
Tô Oanh suy nghĩ vẫn đi qua, sau khi nàng chen vào trong đám người, đã thấy trước người một nam nhân trẻ tuổi đặt vài cái mẹt thật to, có người gấp không chờ nổi xốc cái mẹt lên, có thể thấy đặt trong cái mẹt đều là gạo và mì.
"Đều lui ra phía sau lui ra phía sau, nếu ai chen qua dám đoạt lần nữa, sau này cũng đừng nghĩ mua được bất cứ thứ gì ở chỗ ta."
Những người đó nghe nam tử trẻ tuổi nói như vậy, rối rít ngừng lại, thành thật lui vê sau một bước.
Lúc này nam tử tuổi trẻ mới mở nắp của cái mẹt ra nói: "Từng người một, ngươi muốn bao nhiêu?"
"Ta muốn năm cân bột ngô."
"Được, năm cân bột ngô." Nam tử trẻ tuổi tán thưởng đưa cho đối phương.
Đối phương lấy gần hai trăm đồng từ trên người cho hắn.
Người tiếp theo đến mua sắm.
Lúc này Tô Oanh phía trước giá hàng đã nghe Vương Túc bọn họ nói, cho nên cũng không kỳ quái.
Nàng tương đối kỳ quái chính là, tiền bạc trong tay những người này là có từ chỗ nào.
Nam tử trẻ tuổi bán đến một phút cũng đều không dừng lại, rất nhanh mấy đồ vật trong cái mẹt đều bán xong hết.
Nam tử vui vẻ đếm tiền.
Tô Oanh thấy thế đi qua, nam tử nhìn bóng dáng trên mặt đất cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay đều bán hết rồi, muốn mua nửa tháng sau lại qua đây."
Tô Oanh hơi ngừng lại, ngay vừa rồi những người đó mua chút đồ này về, chẳng sợ một ngày chỉ ăn một bữa, đều không chịu được đến nửa tháng sau.
"Ta không phải tới mua đồ."
Nam tử vừa nghe, động tác nhanh chóng thu tiền trên tay vào, mới ngẩng đầu cảnh giác nhìn Tô Oanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận