[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 188: Đi Đâu (2)


Chương 188: Đi Đâu (2)
Chương 188: Đi Đâu (2)
Chương 188: Đi Đâu (2)
Khuôn mặt của Nhất Hào lại cứng ngắc nói: "Các ngươi đã quên những thi thể lần trước ở nhà gỗ đó sao? Ai biết là thịt gì, đều quên việc này cho ta, nghỉ ngơi xong rồi thì làm việc."
Nhất Hào rất thanh tỉnh, ai không muốn có thịt ăn một bữa, nhưng ở Lão Hổ Doanh người nào cũng đều có, không cần thiết vì một miếng ăn mà dấn thân vào nguy hiểm.
"Thủ lĩnh, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn ở lại nơi này bị nữ nhân kia sai khiến sao? Ta thật sự là chịu đủ loại cuộc sống này rồi." Có lính đánh thuê nhịn không được oán giận.
Nhất Hào trực tiếp ăn xong thô lương trong tay đứng lên: "Các ngươi muốn chạy ta không ngăn cản, nhưng cuối cùng lúc chết đừng nghĩ ta sẽ nhặt xác cho các ngươi."
Tô Oanh là người nào, nàng chính là ngay cả trượng phu thân tín mẫu thân của mình đều có thể ra tay, có chuyện gì mà nàng không làm được, muốn mạng của bọn họ đã từng là thế lực đối địch, vậy không phải đôi mắt cũng đều không cần chớp sao.
Hắn ta muốn phản kháng, nhưng hắn ta không có thực lực kia, còn không bằng đi một bước xem một bước.
Nhất Hào đứng dậy làm việc, lại không chú ý tới có hai lính đánh thuê trẻ tuổi thừa dịp hắn ta không chú ý, nhanh chóng chạy về phía nam tử rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Nhóm lính đánh thuê chặt cây kéo củi trở về.
Khi bọn họ trở về vào sân, Nhất Hào để Số Hai đi kiểm kê nhân số, đây là chuyện cần thiết phải làm đi tới đi lui.
Khi số hai đếm tới cuối cùng, phát hiện thiếu hai người, hắn nhanh nói rõ tình huống với Nhất Hào.
"Thủ lĩnh, không thấy hai tiểu tử Thiết Đầu và Căn Tử kia."
Sắc mặt của Nhất Hào rất khó coi, Tô Oanh đã từng nói, nếu thiếu người, tất cả mọi người sẽ phải xui xẻo theo.
Sợ cái gì tới cái đó, Nhất Hào đảo mắt đã thấy Tô Oanh đi về bên này.
"Trước không cần lộ ra sơ hở, hai tiểu tử kia có thể muốn lười biếng đi, nói không chừng chờ lát nữa sẽ trở lại."
"Vâng."
Số hai khẩn trương nhìn Tô Oanh đi tới.
Tô Oanh là tới xem xét chất lượng bó củi, nhưng nàng mới vừa tới gần đã phát hiện ánh mắt tiểu tử số hai kia nhìn về phía mình đầy kinh sợ mang theo trốn tránh.
Tô Oanh híp đôi mắt, bất động thanh sắc nhìn bó củi.
Những bó củi này hẳn là dài nhiều năm, thể tích và tỉ lệ đều rất tốt, dùng để xây phòng ở làm gia cụ đều rất thích hợp.
Sau khi kiểm tra xong, Tô Oanh cũng không rời đi, mà là vòng quanh số hai một vòng, dừng lại ở trước người hắn cười như không cười nhìn hắn nói: "Đang sợ cái gì?"
Bắp chân của số hai mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống với nàng: "Không, không có."
Tô Oanh nhướng mày: "Không muốn nói sao?
Đầu gối của số hai mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: "Phu nhân bớt giận, là, là có hai tiểu tử còn chưa trở về, có thể đi, đi ị phân đi..."
Tầm mắt Tô Oanh nhàn nhạt quét một vòng ở trên người những lính đánh thuê còn lại: "Số bao nhiêu?"
"Tám, số tám và số chím."
Tô Oanh đặt tầm mắt xuống trên người Nhất Hào: "Vì sao trở lại một lúc rồi mà không nói."
Lông tơ của Nhất Hào cũng dựng thẳng lên: "Lúc xuống núi cũng không chú ý."
Khi nói chuyện, Tô Oanh đã thấy có hai bóng dáng lén lút từ cổng sân đi đến.
Hai người mới vừa vào vừa vặn đã chạm mặt với Tô Oanh, rối rít sợ tới mức sững sờ ở tại chỗ không dám động.
Mắt phượng của Tô Oanh u ám nhìn bọn họ: "Đi đâu vậy?"
Da mặt của hai người căng cứng: "Đi, đi kéo, đi ị phân."
Tô Oanh nhàn nhạt cong khóe môi lên: "Phải không?"
"A!"
Bỗng nhiên, Nhất Hào mặt đầy thống khổ che đầu mình lại đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Mặt Tô Oanh không biểu tình nói: "Ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, đi đâu?"
Tô Oanh búng tay một cái, một đám lính đánh thuê phía sau nàng đau đớn kêu rên.
Hai lính đánh thuê kia nhìn thấy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận