[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 189: Động Ma Cũng Phải Đi (1)


Chương 189: Động Ma Cũng Phải Đi (1)
Chương 189: Động Ma Cũng Phải Đi (1)
Chương 189: Động Ma Cũng Phải Đi (1)
"Hỗn tiểu tử, còn, còn không nhanh, nhanh nói, ngươi muốn, muốn hại chết chúng ta sao!" Nhất Hào đau đến thét chói tai trên mặt đất.
Số tám, số chín đã bị dọa đến mặt không còn chút máu: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, chúng ta, chúng ta đi Trần Phong, đi tửu lâu Trần Phong, lúc chúng ta ở trên núi đốn củi có một thư sinh nói, tửu lầu kia sẽ miễn phí thịt ăn cho người, chúng ta thật sự là quá đói bụng, nên nhịn không được đi qua tìm."
"Tửu lầu gì, còn miễn phí thịt ăn cho người ta."
"Có, có thật sự có, tửu lâu Trần Phong kia, chúng ta vừa đi còn chưa tới, đã có người bưng một chén thịt heo lại đây cho chúng ta, không, không cần bạc."
Mắt phượng lạnh lùng của của Tô Oanh hiện lên một tia đen tối: "Còn có chuyện tốt như vậy, ta cũng muốn tới nhìn xem." Nàng búng một ngón tay, nháy mắt tiếng kêu rên phía sau ngừng lại.
Số tám và số chín quỳ trên mặt đất đều bị dọa choáng váng.
Tô Oanh cong khóe môi lên, đáy mắt lại không có một tia ý cười: "Ăn miếng thịt mà thôi, nhìn các ngươi bị dọa thành như vậy, đều đứng lên đi."
Khi hai người nhìn bóng dáng của Tô Oanh đã đi xa, đều hơi không thể tin được, nàng cứ buông tha bọn họ như vậy?
Hai người còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị Nhất Hào bò dậy tạp một quyền ngã xuống mặt đất.
"Thứ ngu xuẩn, mình thèm ăn làm hại mọi người đều bị liên lụy, nếu có lần sau, sẽ trực tiếp lột da của hai ngươi!"
Đương nhiên hai người liên tục xin tha, hét to lần sau không dám nữa.
Tô Oanh trở lại dưới mái hiên ngồi trên ghế nhỏ, Tiêu Tẫn thấy nàng từ chỗ lính đánh thuê bên kia đi tới thì nói: "Bọn họ muốn chạy?"
"Bọn họ không dám, nói là lúc ở trong núi đốn củi, gặp một thư sinh nói cho bọn họ trong doanh địa có một cái tửu lâu tên là Trần Phong miễn phí thịt ăn cho người ta, bọn họ không nhịn được trộm chạy tới."
Tiêu Tẫn nghe vậy nhíu mày: "Nơi này ngay cả uống nhiều ngụm nước cũng đều khó, còn có người cho thịt ăn không công."
Đôi tay Tô Oanh gối sau đầu, nhẹ nhàng lung lay ghế dựa, giọng nói lộ ra lạnh lẽo nồng đậm: "Ngày mai ta đi xem, là ai tốt bụng như vậy."
Tiêu Tẫn lại không đồng ý nói: "Đây có lẽ là một cái bẫy."
Tô Oanh nhắm hai mắt lại: "Động quỷ ta cũng phải đi."
"Vậy ngươi để Triệu Năng đi theo."
"Không, đừng tăng trói buộc cho ta, hắn không nhất định có thể chạy trốn khỏi những người đó."
Triệu Năng trói buộc vừa lúc đi tới, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy...
Màn đêm buông xuống.
Lão Hổ Doanh lâm vào một vùng trầm tĩnh.
Lang Vương ngủ gật trên mặt đất, lúc đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, đã thấy có hai lính đánh thuê từ trên mặt đất đứng lên.
Mũi Lang Vương phì ra hơi không để ý đến bọn họ, ai ngờ, hai lính đánh thuê kia đã đi về phía chúng nó, dẫm một chân lên cái đuôi của nó.
"Ngao ô! Rống rống!" Lang Vương đau đến nhảy dựng lên, nổi giận gầm lên một tiếng đề phòng nhe răng với hai người.
Hai người lại như là không nhìn thấy, thẳng tắp từ đi qua bên người chúng nó.
"Ngao ô!" Lang Vương nhìn bọn họ đi về phía nhà chính, gầm nhẹ một tiếng chạy tới cắn ống quần số tám.
Số tám bị vướng chân, cầm lưỡi hái trên mặt đất lên chém lên trên người Lang Vương.
Mắt xanh của Lang Vương lập loè ánh sáng, gầm nhẹ một tiếng né tránh.
Mà tất cả đều bị Tô Oanh ngồi ở trên mái hiên nhìn thấy.
Nàng xoay người một cái, từ trên lầu nhảy xuống, đi tới trước mặt hai người, phát hiện hai người đều mở to mắt nhưng đồng tử tán to, hiển nhiên là không tự chủ được ý thức.
Tô Oanh không động vào bọn họ, mà là muốn xem bọn hắn muốn làm cái gì.
Chỉ thấy hai người vòng một vòng từ nhà chính, như là đang xác định cái gì đó, lúc sau chậm rãi đi tới miệng giếng nước.
Số tám lấy ra một giấy dai từ trên người mở ra, ngay ở lúc hắn muốn đổ bột phấn bên trong vào trong nước giếng, Tô Oanh búng tay một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận