[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 190: Động Ma Cũng Phải Đi (2)


Chương 190: Động Ma Cũng Phải Đi (2)
Chương 190: Động Ma Cũng Phải Đi (2)
Chương 190: Động Ma Cũng Phải Đi (2)
Thân thể hai người đột nhiên run rẩy một cái, thống khổ ngã xuống mặt đất.
"A... Aa ư... Đau, a đau quá!"
Đau đớn kịch liệt làm hai người hoàn toàn bừng tỉnh lại.
Tô Oanh thấy đồng tử của bọn họ có tiêu cự, đầu ngón tay hơi động, đau nhức trên đầu hai người dần tiêu tán.
Bọn họ kinh sợ từ trên mặt đất bò dậy quỳ gối trước mặt Tô Oanh: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng."
Tô Oanh trên cao nhìn xuống bọn họ: "Vừa rồi các ngươi đang làm cái gì?"
Vẻ mặt của hai người đều hơi hoảng hốt, trong lúc nhất thời còn không muốn đứng dậy.
"Phu, phu nhân vừa rồi chúng ta vẫn luôn đang ngủ, ngủ."
"Nếu các ngươi đang ngủ, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn có đồ trên mặt đất lại là cái gì?"
Bọn họ nhìn giấy bao trên mặt đất, trong lúc nhất thời lại không đáp được: "Không biết chúng ta không biết, thứ này là tìm được từ chúng ta trên người sao phu nhân? Chúng ta thật sự cái gì cũng không biết."
"Triệu Năng, dùng dây thừng trói bọn họ ở trên bó củi, trông kỹ."
Buổi tối Triệu Năng phụ trách tuần tra ban đêm từ chỗ tối đi ra, vừa rồi hắn cũng nhìn nhất cử nhất động của hai người ở trong mắt, cảm thấy vô cùng quỷ dị.
"Vâng phu nhân."
Triệu Năng cầm dây thừng tới, sau khi trói hai người trên cột, Tô Oanh mới trở lại trong phòng ngủ.
Nàng vốn chỉ là không xác định ban đêm hai người sẽ có dị thường, nên canh ở trên nóc nhà, không nghĩ tới đối phương gấp không chờ nổi như vậy đã muốn ra tay.
Tô Oanh nằm xuống ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại, ngày mai, có lẽ sẽ có một trận ác chiến.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Oanh đã bị ngứa mũi làm tỉnh giấc.
Nàng bắt lấy tay nhỏ đang làm ác kia mở hai mắt ra, đã đối diện với hai khuôn mặt nhỏ phóng đại của Đại Bảo và Nhị Bảo.
"Nương mau rời giường, mặt trời đều phơi mông rồi."
Tô Oanh xoay người ngồi dậy, ôm hai cái tiểu gia hỏa lên trên giường cười đùa với bọn họ một lát, mới đứng dậy mặc y phục rửa mặt.
"Phụ thân của các con đâu?"
"Phụ thân đã sớm dậy rồi."
Tô Oanh đi ra ngoài cửa, đã thấy Tiêu Tẫn đã thu thập sạch sẽ ngồi ở cửa.
"Sao hôm nay ngươi thức dậy sớm như vậy?"
Giữa mày Tiêu Tẫn chứa một tia u ám không hòa tan được nói: "Ngủ đủ rồi."
Tô Oanh không để ý đến hắn chuẩn bị đi ra nhà bếp phía sau.
"Tô Oanh."
Tô Oanh lười nhác lên tiếng: "Hả?"
Tiêu Tẫn nhìn sườn mặt lười nhác của nàng, lời tới rồi bên miệng lại như thế nào cũng đều không nói nên lời.
Tô Oanh nhíu mày: "Đừng dong dài như nữ nhân nữa, ta chỉ là đi ăn miếng thịt, có thể có chuyện gì."
Tiêu Tẫn nắm chặt nắm tay: "Kia không phải thịt bình thường!"
"A, dù sao cũng phải nếm thử chút, thả lòng của ngươi lại vào trong bụng đi thôi."
Nói xong, Tô Oanh cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp đi nhà bếp tìm đồ ăn.
Hôm nay Hạ Thủ Nghĩa làm bánh canh, cũng là ngày hôm qua Tô Oanh thuận miệng nói câu muốn ăn, ông ấy lại nhớ kỹ.
"Phu nhân mau ăn đi, trong nồi còn có rất nhiều." Bạch Sương lấy một chén lớn cho Tô Oanh.
Tô Oanh ôm chén thở hổn hển ăn, vẫn là vị ngọt nàng thích, chén lớn còn to hơn mặt của nàng đảo mắt đã thấy đáy.
Tô Oanh buông chén, lau miệng, ôm hai tiểu nãi bao hôn một người một cái: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ nương trở về, nương lên trên núi bắt con thỏ cho các con ăn."
"Nương, người phải cẩn thận." Đại Bảo hiểu chuyện dặn dò.
"Nương, phải nhanh lên trở về." Vẻ mặt Nhị Bảo không nỡ.
Tô Oanh đều lên tiếng: "Ừ, không thành vấn đề."
Buông hai đứa nhỏ ra, Tô Oanh xoay người đi ra sân, cơ thể thẳng tắp lại mảnh khảnh của nàng ngược sáng mà đi, nhưng lại khiến lòng của Tiêu Tẫn bất an nhảy lên.
Theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng đảo mắt nàng đã biến mất ở trong tầm mắt...
Nắng sớm chiếu sáng Lão Hổ Doanh, lại không chiếu vào cống ngầm trong doanh địa được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận