[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 192: Nhà Ngươi Có Quặng? (2)


Chương 192: Nhà Ngươi Có Quặng? (2)
Chương 192: Nhà Ngươi Có Quặng? (2)
Chương 192: Nhà Ngươi Có Quặng? (2)
Nam nhân rất tuyệt vọng dán mặt trên mặt đất, hữu khí vô lực nói: "Nếu ngươi có thể cứu, ngươi muốn cái gì cũng đều được."
Đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của nữ nhân: "Đây chính là ngươi nói."
"Ừ, nhưng ngươi đừng cậy mạnh, nhanh chạy đi, ngươi không đủ một bàn tay những người đó..."
"A!"
Nam nhân còn chưa nói xong, đã nghe được một tiếng thét chói tai vang lên trên đỉnh đầu.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy người chạy tới bắt hắn bị ném ra ngoài.
Nam nhân tỉnh táo tinh thần hơn, một đôi mắt hạnh hẹp dài khiếp sợ nhìn Tô Oanh ném những người đó xuống mặt đất như ném vải rách, dẫm một chân lên khiến miệng của bọn họ đầy máu.
Mà Tô Oanh lại như là chơi đùa, chân một dẫm, đã đá ra xa mấy mét.
Ba bốn người, ở trên tay một nữ nhân lại không chút sức lực chống cự!
Tô Oanh vỗ bụi không tồn tại trên váy áo, quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam nhân: "Đừng quên lời ngươi nói." Nàng lấy chủy thủ ra tiến lên cắt đứt dây thừng trên người nam nhân.
Nam nhân từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng: "Ngươi tên là gì, hiện tại đặt chân ở chỗ nào Lão Hổ Doanh, ngươi muốn cái gì, ta sẽ để người đưa qua cho ngươi."
Tô Oanh nhíu mày suy nghĩ: "Heo đực, heo cái, mỗi loại mười con đi."
Kiều Dương ngẩn ra, hoá ra ở trong mắt nàng, giá trị của hắn bằng hai mươi con heo?
"Không có gì khác?"
Tô Oanh nói: "Gạo và mì, ngươi có thể cho bao nhiêu ta sẽ lấy bấy nhiêu."
Kiều Dương vẫn cảm thấy hơi không cam lòng nói: "Còn có?" Tỷ như nói phải gả cho hắn linh tinh? Hắn đã thể hiện ưu thế ưu việt như vậy rồi, trong lòng nàng cũng không chọn sao?
Tô Oanh lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Sao, nhà ngươi có quặng?"
"Vậy không có."
"Ta ở trên đất trống phía trước kia, mới xây phòng ở, ngươi đi dọc theo con đường này, hiểu chưa?"
Kiều Dương gật đầu: "Hiểu."
"Hiểu thì tốt."
Thấy Tô Oanh muốn đi, Kiều Dương vội tiến lên ngăn nàng lại: "Ngươi tên là gì? Ta tên Kiều Dương."
"Tô Oanh."
"Được ta nhớ kỹ, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi! Nhưng ngươi bởi vì ta đắc tội những tạp chủng cống ngầm này, có thể sẽ gây hoạ vào thân, ngươi đừng sợ, sau khi ta trở về, sẽ để người đi bảo vệ ngươi."
Giữa mày Tô Oanh hiện lên không kiên nhẫn: "Sao nói nhảm nhiều như vậy, cút ngay."
Duỗi tay đẩy Kiều Dương ra, lập tức đi về phía tửu lâu Trần Phong.
Kiều Dương nhìn bóng dáng nàng rời đi, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng:"Có cá tính, ta thích!"
Ba mươi phút sau, Tô Oanh ngẩng đầu nhìn nơi này dùng màu đen làm đáy, lấy vàng ròng viết bốn chữ lớn tửu lâu Trần Phong trên bảng hiệu.
So với địa phương thanh lãnh khác, tửu lầu đông như trẩy hội, thật sự náo nhiệt.
"A, khách quan ăn cơm sao, mau vào trong, nếu lúc trước ngài chưa từng tới, hôm nay chủ nhân chúng ta còn có thể miễn phí đưa lên cho ngươi một chén thịt, chẳng sợ ngài không chọn đồ khác, cũng có thể khiến ngài ăn no rời đi."
Tô Oanh bị tiểu nhị mời vào tửu lầu.
Đại đường gần như người ngồi đầy, tiểu nhị đang bưng đồ ăn tay chân lanh lẹ bận rộn.
Tô Oanh bị đưa tới một cái bàn giữa đại đường ngồi xuống.
"Khách quan, ngươi nhìn xem muốn ăn cái gì? Hay là mang tới cho ngài một phần thịt trước."
"Vậy trước lấy một phần thịt."
"Được rồi, ngươi chờ một lát, lập tức có ngay."
Tầm mắt của Tô Oanh chậm rãi từ lướt qua khuôn mặt của khách nhân trong đại đường, bọn họ đều không ngoại lệ đều đang há to mồm ăn thịt trong chén.
Rất nhanh, tiểu nhị đã bưng lên cho nàng một chén thịt thật lớn, thịt kho tàu thơm nức còn nổi hơi nóng ở trong chén.
"Khách quan, mời ngài dùng từ từ." Tiểu nhị nhìn nàng, khóe miệng đều sắp vén lên lỗ tai.
Tô Oanh cầm lấy chiếc đũa, khảy khảy thịt trong chén lại không động đũa.
Tiểu nhị thấy thế, ý cười đáy mắt chợt hiện ra một tia u ám xảo quyệt: "Làm sao vậy khách quan, là nhìn không hợp khẩu vị sao? Sao không động đũa nếm thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận