[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 199: Đưa Tới Cửa Muốn Hay Khôn


Chương 199: Đưa Tới Cửa Muốn Hay Khôn
Chương 199: Đưa Tới Cửa Muốn Hay Khôn
Chương 199: Đưa Tới Cửa Muốn Hay Khôn
Tô Oanh xoay người, lộ phía sau lưng ra với hắn, thuận miệng nói: "Hả? Vì sao người khác không được."
Lực đạo trên tay Tiêu Tẫn nặng hơn, nhẫn nại giải thích: "Chúng ta là phu thê!"
Tô Oanh hơi mệt mỏi, hoàn toàn đồng ý nói: "Đã biết."
Tiêu Tẫn cầm khăn lông lau phía sau lưng cho nàng, phía sau lưng nàng không nhu mỹ như nữ tử khuê các, trên cánh tay gầy ốm là hoa văn rõ ràng, phía sau lưng trắng mịn kia và trên cánh tay lại có đầy vết bầm tím.
Trước nay nàng như đều sẽ không để ý trên người mình có vết thương, giống như đó là chuyện quá là bình.
Nhìn từng vết bầm tím kia, lực đạo trên tay Tiêu Tẫn đổi nhẹ rất nhiều.
Tô Oanh ngủ rồi, còn ngủ mơ.
Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Tẫn cầm một cọng lông vũ không ngừng trêu chọc ở trên người nàng, khiến cho nàng rất ngứa, rất khó chịu, nàng vặn vẹo cơ thể muốn tiếp tục ngủ, thân thể đột nhiên một bay lên không bị người ôm lên.
Tô Oanh ở bừng tỉnh lại trước tiên, theo bản năng ra tay về phía đối phương.
Nhưng khi nhìn rõ ràng người ôm nàng là Tiêu Tẫn, nắm đấm của nàng xoay ra, mới đánh vào trong không khí.
Tô Oanh giãy giụa từ trong lòng Tiêu Tẫn xuống: "Vừa rồi lúc ngươi ôm ta lên là dùng chân?"
Tiêu Tẫn rũ mắt: "Không có, nước lạnh, ngươi mau đứng lên."
"Ừ." Tô Oanh xuống đất, cầm lấy khăn vải to từ bên cạnh lau khô trên người, mới cầm váy áo mặc vào.
Sau khi mặc xong thì đi ra tịnh phòng, đã thấy hai đầu nhỏ ghé vào ngoài cửa, mắt trông mong nhìn bọn họ.
"Nương, Tễ Nhi cũng muốn giống phụ thân tắm rửa cho người."
"Linh Nhi cũng muốn, Linh Nhi cũng muốn."
Lâm Thù Du từ ngoài cửa đi ngang qua tịnh phòng làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy yên lặng đi qua.
Nhưng mới đi chưa được mấy bước, nàng ấy như nghĩ đến cái gì đó trở về nắm hai tiểu nãi bao nói: "Tiểu công tử, tiểu tiểu thư, vừa rồi Hạ đại thúc làm bánh bao nhân thịt, lúc này khẳng định đã ra nồi, các ngươi muốn đi nếm thử hay không?"
Hai cái tiểu gia hỏa vừa nghe có bánh bao ăn nào còn quản cái khác: "Muốn, muốn ăn bánh bao, ăn bánh bao."
Hai tiểu nãi bao vừa đi, Tiêu Tẫn đã đẩy xe lăn từ trong tịnh phòng đi ra.
Vì tiện cho hắn hành động, hai ngày trước Điền Mộc đã làm riêng cho hắn một xe lăn đơn giản, có thể cho hắn hành động ở trong sân.
"Lão gia, phu nhân, ngoài cửa đột nhiên tới một đám người, nói là tới mang đồ." Triệu Năng đột nhiên đi ra sân sau sắc mặt âm trầm nói.
Bởi vì lúc trước ngay từ đầu những thổ phỉ đó cũng dùng các loại lý do muốn bảo bọn họ mở cửa, lúc sau là một trận chém giết, hiện tại chỉ cần có người tới, mọi người đều sẽ đề cao cảnh giác.
Tô Oanh nhíu mày: "Ta đi xem."
Tiêu Tẫn cũng đi theo phía sau Tô Oanh tới sân trước.
Tô Oanh đi đến trước cổng lấy miếng gỗ mắt mèo ngăn cản ra, từ trong xem xét tình huống bên ngoài, khi nhìn rõ ràng người đứng ở đằng trước, nàng mở miệng nói: "Kiều Dương?"
Kiều Dương ngoài cửa vừa nghe thấy giọng nói của Tô Oanh đã vực tinh thần dậy: "Thật là nơi này! Là ta Tô cô nương, là ta Kiều Dương."
Tô Oanh xác định thân phận của Kiều Dương, mới mở cổng ra, nhưng nàng lại đi ra ngoài cổng, trở tay đóng cổng lại.
Kiều Dương thấy Tô Oanh nụ cười trên mặt lớn hơn nữa: "Tô cô nương, ta xem như tìm được ngươi."
Tô Oanh nhìn lại phía sau hắn, liếc mắt một cái đã thấy hai mươi con heo đang thở hổn hển, còn có chiếc xe hàng hóa.
"Tới đưa tạ lễ?"
Kiều Dương gật đầu: "Vâng, cảm ơn ân cứu mạng của Tô cô nương."
Lúc này Tô Oanh mới vừa lòng gật đầu, giơ tay đẩy cổng ra: "Hạ đại thúc, tới nhận thức ăn của chúng ta."
Hạ đại thúc nghe thấy tiếng đã đi tới, khi thấy hai mươi con heo kia thì kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đây, đây là..."
"Đây là thúc thúc của Tô cô nương đi, chào thúc thúc, ta tên Kiều Dương, cũng là ở Lão Hổ Doanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận