[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 204: Ta Muốn Cứu Chính Là Chính Ta (1)


Chương 204: Ta Muốn Cứu Chính Là Chính Ta (1)
Chương 204: Ta Muốn Cứu Chính Là Chính Ta (1)
Chương 204: Ta Muốn Cứu Chính Là Chính Ta (1)
Tô Oanh gật đầu: "Cũng không phải là toàn bộ, nhưng cũng không khác lắm, ngay cả bầu trời đều tối đen, như ánh mặt trời đều không muốn chiếu sáng lên mảnh đất tuyệt vọng kia, những người bình thường còn sống đó, thật ra cũng không thể xem như bình thường, bọn họ vì tranh đoạt càng nhiều không gian sinh tồn mà không ngừng khai chiến, chém giết, như một máy móc giết người..."
Giọng nói của Tô Oanh rất chậm rất nhẹ, với ban đêm có gió núi lạnh lẽo, dần biến mất vào bên trong không khí.
Chuyện xưa còn chưa nói xong, hai tiểu gia hỏa cũng đã ngủ ở trong lòng Tô Oanh.
Tô Oanh ngẩng đầu đã đói diện với đôi mắt đặc biệt sáng ngời của Tiêu Tẫn trong bóng đêm.
"Cuối cùng thì sao, tướng lãnh kia thế nào?" Tiêu Tẫn nhìn nàng trầm giọng hỏi.
Tô Oanh nằm xuống, nhắm mắt lại: "Đã chết rồi, thường đi ở bờ sông, nào có giày bị không ướt, đã chết, cũng không có gì không tốt."
Kiều Dương ủ rũ cụp đuôi về Lão Hổ Doanh.
Hổ Uy nghe được thủ hạ tới báo, từ trong phòng đi ra, đánh một quyền vào trên vai hắn.
Kiều Dương bị đánh đến nhe răng nhếch miệng: "Đại ca ngươi xuống tay nhẹ chút đi, ngươi chỉ có một đệ đệ thôi, nếu là đánh ta chết cơm tất niên cũng không người ăn với ngươi."
Hổ Uy thấy hắn còn sinh long hoạt hổ nên hoàn toàn yên tâm, buổi chiều lúc hắn nghe thủ hạ người ta nói tìm được tiểu tử này, ai biết lúc chạy về Lão Hổ Doanh hắn đã kéo hai mươi con heo và một đống gạo và mì chạy, nói là đi cảm ơn ân nhân cứu mạng, hắn vẫn luôn chờ ở Lão Hổ Doanh, chờ tới bây giờ tiểu tử này mới trở về.
"Tiểu tử ngươi đến chỗ nào?"
Kiều Dương kéo ghế cao bả vai ngồi nửa nằm nói: "Đi tặng lễ cho ân nhân cứu mạng, đúng rồi đại ca, lúc trước ngươi đã giao thủ với Tô nương tử, chính là Tô Oanh sao?"
Hổ Uy nghe hắn nhắc tới Tô Oanh, lông mày thô dày nhíu lại: "Đúng vậy, sao? Ngươi và nàng có xích mích, vậy mặc kệ là ăn tết gì, ngươi cách xa nàng chút, người này ngươi không trêu chọc nổi."
"Không phải đại ca, là Tô nương tử đã cứu ta."
Hổ Uy khiếp sợ: "Nàng chính là ân nhân cứu mạng của ngươi?"
Kiều Dương gật đầu: "Đúng vậy, là nàng đã cứu ta, mấy thứ kia cũng là ta kéo đến nhà của nàng."
Hổ Uy nhíu lông mày ngồi xuống ở đối diện hắn, hắn đều không nghĩ tới tiểu tử này lại do Tô Oanh cứu.
"Mất công tiểu tử ngươi gặp nàng." Bằng không đoán chừng hiện tại mặc dù không chết cũng phải lột da: "Nàng phá hủy tửu lầu Phong Trần, tứ đại hộ pháp cổ tộc cũng bị nàng giết, còn có những độc vật đó chôn ở phía dưới tửu lầu cũng đều bị nàng tiêu diệt hầu như không còn."
Kiều Dương nghe Hổ Uy nói, khiếp sợ trên mặt chồng chất lên, cuối cùng kinh ngạc nói không ra lời.
"Ông trời ơi, nhân vật lợi hại như vậy lại gả cho một kẻ tàn phế, phí phạm của trời, phí phạm của trời!"
Hổ Uy ghét bỏ liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình một cái: "Nam nhân kia là Tề Vương Sở quốc, đánh cho nam nhân nước láng giềng giống như chó, ngươi nói hắn phế vật?" Tuy hắn không biết Tiêu Tẫn là thành tàn phế như thế nào, nhưng sớm lúc trước hắn ta đã nghe nói qua thanh danh của Tiêu Tẫn, chỉ là không nghĩ tới chiến thần một thế hệ, lại lưu lạc tới nơi này.
"Đúng rồi đại ca, Tô nương tử muốn biết con đường ngươi nhập hàng những cái đó, ngươi nói cho ta, trở về ta lại đi nói cho nàng."
Ánh mắt Hổ Uy nhìn Kiều Dương như là đang nhìn tên ngốc: "Nói cho nàng có thể, nhưng có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Hổ Uy sâu kín nói: "Ta tự mình nói với nàng."
Bóng đêm dần bao phủ trên không Lão Hổ Doanh, màu đen chậm rãi xâm nhập vào mảnh đất trầm tĩnh này.
Một đôi mắt lóe tia u ám oán độc như rắn độc trong động, trong bóng đêm âm lãnh đứng ở nhà gỗ trên đất trống, rào chắn cao cao cũng không thể ngăn cản hận ý ngập trời trong lòng hắn ta.
Bóng dáng kia xoay người đi tới một phòng bên cạnh đất trống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận