[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 206: Tới Cửa Cầu Xin (1)


Chương 206: Tới Cửa Cầu Xin (1)
Chương 206: Tới Cửa Cầu Xin (1)
Chương 206: Tới Cửa Cầu Xin (1)
"Người Cổ tộc có thể thông qua cổ trùng để khống chế người khác, nếu những người đó bị bọn họ khống chế, đồng loạt tấn công chúng ta, ngươi cho rằng bản thân nắm chắc mấy phần có thể thoát được, nếu không muốn chuyện này xảy ra, ngươi phụ trách đưa những loại thuốc này vào miệng bọn họ, bất kể dùng phương pháp gì, chỉ cần nếm qua thịt trong tửu lâu, đều phải ăn."
Hổ Uy cau mày: "Thuốc này có tác dụng với lũ sâu bọ kia?"
Tô Oanh cười nói: "Đúng vậy."
"Được." Hổ Uy dứt khoát đồng ý.
"Hành động càng nhanh càng tốt, cứ điểm của chúng bị diệt, khó tránh lúc bọn chúng không đè nén nỗi hận trong lòng mà trực tiếp động thủ."
"Được."
Hổ Uy cầm thuốc đứng dậy: "Cáo từ."
Đợi Tô Oanh nhìn Hổ Uy rời đi, Tiêu Tẫn mới nói: "Ngươi chuẩn bị nhiều thuốc như vậy từ khi nào vậy? Sao ta lại không phát hiện ra?"
Tô Oanh mặt không đổi sắc nói: "Ta đã chuẩn bị từ sớm, còn nhiều chuyện ngươi chưa phát hiện ra lắm." Nói xong, nàng không để ý đến hắn cầm lấy bánh bột ngô đi ra ngoài cửa.
Sau khi Hổ Uy trở lại Hổ doanh, lập tức sai người quan sát làm màn thầu, đợi màn thầu được hấp xong, hắn cho người nghiền thuốc thành bột rồi cho vào màn thầu, sau lại cử người đi truyền chỉ ra chỉ cần ai ăn thịt ở tửu lâu Trần Phong sẽ nhận được một cái màn thầu.
Những người đó thấy có đồ ăn miễn phí nên đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao lương thực trong Lão Hổ Doanh vẫn rất đắt hàng, sau khi nhận được tin tức cũng có rất nhiều người đi lấy.
Bọn Hổ Uy đột nhiên gửi rất nhiều gà đến, cái chuồng lúc trước bọn họ làm cũng quá nhỏ.
Hôm nay Tô Oanh không có việc gì làm, liền tự mình xây dựng lại một nơi chăn nuôi gia súc.
Bởi vì những thứ này có mùi tương đối nặng nên nàng dự định chọn một vị trí ở sân sau cách nhà chính, như vậy cho dù có gió thổi thế nào cũng khó bay mùi sang đây.
Lúc trước chỗ này không xây mái che, nếu trời mưa sẽ rất phiền phức.
Tô Oanh cắt mấy tấm ván gỗ định dùng tạm làm mái nhà, nhưng mà vẫn cần phải phủ rơm, nhưng bên cạnh lại có rất ít rơm, nên chỉ có thể dùng những chiếc lá to để thay thế.
Tô Oanh suy nghĩ một chút, quyết định lên núi một chuyến, nhân lúc trời vẫn còn sớm, nàng đã ra ngoài.
Nàng vừa rời đi, Vương Phù Dung đang trốn cách đó không xa đi ra, cô bé nhìn thẳng về hướng Tô Oanh rời đi, sau khi xác định Tô Oanh đã đi xa, cô bé mới quay đầu nhìn về hướng tòa nhà gỗ được che chắn bởi hàng rào cao.
Cô bé nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai chú ý đến mình, nhanh chóng đi ra gõ cửa bên ngoài tòa nhà gỗ.
Lâm Thù Du tưởng rằng Tô Oanh quên lấy thứ gì đó nên quay lại, hưng phấn chạy tới, trước khi mở cửa đột nhiên nghĩ đến lời dặn của Tô Oanh lúc gần đi, cẩn thận nhìn qua mắt mèo xem xét tình hình bên ngoài.
Khi nhìn thấy người gõ cửa là Vương Phù Dung, sắc mặt nàng ấy lập tức trầm xuống.
"Ai vậy, đi đi."
Vương Phù Dung nghe thấy giọng nói của Lâm Thù Du liền cầu xin: "Lâm tỷ tỷ, cầu xin tỷ mở cửa cho ta, ta có việc gấp cần gặp lão gia."
Nghĩ đến hành động đáng khinh Vương Phù Dung làm trên đường, Lâm Thù Du khinh thường nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Vương Phù Dung ngươi, lúc trước phu nhân đã nói đuổi các người đi, sau này đừng đến đây nữa, mau cút đi."
Nhưng Vương Phù Dung lại không muốn rời đi: "Lâm tỷ tỷ cầu xin tỷ thương xót, cha ta sắp chết rồi, cầu xin tỷ cứu ông ấy."
"Nhà các người với nhà ta sau này chỉ là người xa lạ, vì sao ta phải cứu ngươi, đi nhanh đi, đừng để ta mở cửa đánh ngươi."
Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng van xin của Vương Phù Dung, trong sân có rất nhiều người nghe thấy nhưng không ai để ý tới.
Năm đó một nhà bọn họ đi theo Tô Oanh, có ăn có uống còn có xe, về phần bọn họ, lúc nào cũng ghét bỏ, chỗ nào cũng đối nghịch, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn quay về, không có cửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận