[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 208: Điệu Hổ Ly Sơn (1)


Chương 208: Điệu Hổ Ly Sơn (1)
Chương 208: Điệu Hổ Ly Sơn (1)
Chương 208: Điệu Hổ Ly Sơn (1)
Khi mở máy thăm dò lên, nàng phát hiện xung quanh đều phản ứng màu đỏ, nhiều như vậy, chẳng lẽ là một bầy sói?
Tô Oanh hít vào một hơi, nhưng không ngửi thấy mùi tanh tưởi đặc trưng trên người thú dữ.
Nàng cau mày thật sâu, nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng nhanh chóng trèo lên một cái cây đại thụ, nhìn trên máy phản ứng, những chấm đỏ đó đang tiến về phía nàng.
Rất nhanh trong rừng truyền đế tiếng đi lại xào xạc.
Tô Oanh trốn ở trong rừng, thấy mấy người đang đến gần thì đồng tử mãnh liệt co lại.
Hành động của những người đó cứng ngắc, nhìn từ xa, đôi mắt trống rỗng, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như thây ma.
Tô Oanh nhíu mày: "Chết tiệt, trúng kế rồi." Nàng nhanh chóng nhảy xuống dưới gốc cây, lấy ra một viên hỏa lôi trong người, ném thẳng về phía đám người.
Chỉ nghe một tiếng nổ "Ầm", nháy mắt những người đó bị nổ bay ra ngoài.
Lúc mìn hỏa lôi nổ, Tô Oanh nhanh chóng tiến vào không gian.
Chờ một lúc, nàng mới bước ra khỏi không gian.
Nàng nhìn vào màn hình trên máy thăm dò, xung quanh đã không còn chấm đỏ chuyển động nào.
Những thứ đó rõ ràng là những người bị Cổ tộc dùng cổ trùng khống chế, tộc trưởng Cổ tộc biết nàng có thể tiêu diệt cứ điểm của bọn họ, cho nên nếu thật sự muốn đối phó với nàng thì không thể để những cổ nhân này ra ngoài. Nên bọn họ có lẽ chỉ có một mục đích là giữ nàng lại, ngăn cản nàng xuống núi.
Tô Oanh nghĩ đám người Tiêu Tẫn có thể gặp nguy hiểm, gân xanh trên trán nổi lên.
Tô Oanh không dám trì hoãn, xoay người đi xuống núi.
Khi bầu trời dần tối, Hà Thủ Nghĩa và Bạch Sương cũng bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.
Bây giờ họ phải lo việc ăn uống cho hàng chục người, cơ bản là cả ngày đều bận việc ở trong ngoài bếp.
"Sao nương đi chỗ đó lâu vậy rồi mà còn chưa về." Thấy trời đã tối, hai túi sữa nhỏ bắt đầu nhớ Tô Oanh, từng ánh mắt trông mong nhìn về phía cửa sân.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa viện, hai đứa nhỏ nhảy lên khỏi ghế, lao tới mở cửa, lại bị Tiêu Tẫn ngăn lại: "Xem là ai trước đã."
Sau đó Đại Bảo vội vàng tóm lấy Nhị Bảo đang định mở cửa lại, di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ, giẫm lên đó để xem tình hình bên ngoài từ mắt mèo.
"Tô Oanh, Tô Oanh có ở đây không, mau mở cửa, mau mở cửa." Ngoài cửa vang lên thanh âm gấp gáp.
Nghe thấy động tĩnh, Vương Túc đi tới, lạnh lùng hỏi: "Là ai?"
"Là thủ lĩnh bảo ta đến đây, sau khi thủ lĩnh lấy đồ về lập tức đưa cho những người đó ăn nhưng khi họ vừa ăn xong liền xảy ra chuyện, các người mau đến xem chút đi."
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Túc hỏi.
"Những người đó đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, trong nháy mắt tắt thở."
Vương Túc nhìn Tiêu Tẫn: "Chủ tử, chẳng lẽ thực sự xảy ra vấn đề gì sao?"
Tiêu Tẫn cau mày nói: "Bảo hắn ta quay về trước, đợi phu nhân về lập tức báo cáo."
"Được."
"Ngươi về trước đi, chúng ta lập tức đến."
Nhưng đối phương vẫn không rời đi: "Các người biết chỗ đó không?"
"Biết, Hổ Doanh."
"Được."
Vương Túc nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông kia quay người bỏ chạy mới chắn mắt mèo lại.
"Chủ tử, hắn ta đi rồi, bên kia thực sự có chuyện sao?"
Tiêu Tẫn nói: "Thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, trước hết chúng ta cũng không thể làm gì được, chờ phu nhân trở về rồi nói sau."
"Được."
Trời càng lúc càng tối hơn.
Hổ Uy đã phân phát tất cả thuốc mà Tô Oanh đưa hôm nay, nhưng không thể xác định tất cả cổ trong mọi người đều ăn hay không.
"Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện."
Một trong những thuộc hạ của hắn ta vội vàng chạy đến ngoài cửa nói.
Hổ Uy đứng dậy khỏi ghế: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhiều người sau khi uống thuốc Tô nương tử đưa cho đột nhiên ngã xuống đất, trực tiếp tắc thở."
Sắc mặt Hổ Uy lập tức trầm xuống, Tô Oanh nói những loại thuốc kia có tác dụng với đám cổ trùng đó, nhưng lại không nói có thể khiến người chết: "Đi xem."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận