[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 210: Đưa Ra Kết Luận


Chương 210: Đưa Ra Kết Luận
Chương 210: Đưa Ra Kết Luận
Chương 210: Đưa Ra Kết Luận
Ánh mắt thâm độc như rắn rết của hắn ta thấy càng ngày càng nhiều cổ nhân, trên môi toát ra ý cười hưng phấn khát máu.
"Các bảo bối của ta, ra sức chém giết đi, ha ha ha ha!"
"Khi người phía trước mệt mỏi, người phía sau hãy lên thay." Tiêu Tẫn không biết từ khi nào cũng đã nhảy lên hàng rào, hắn nắm chặt con dao lớn trong tay, cắt cổ từng cổ nhân đang cố trèo lên.
Bọn Giang Dương đang liên tục thay phiên trèo trên hàng rào để không cạn kiệt nhân lực ở phía trên, nhưng dù vậy, nếu cuộc chiến tiếp tục như thế này thì sẽ không có hồi kết.
Cổ nhân thật sự có quá nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn!
Ở bên kia, Tô Oanh chạy như điên xuống núi, nhưng dù chạy nhanh đến đâu cũng phải mất rất nhiều thời gian mới xuống được núi.
Nàng không dám dừng lại chút nào, lao về phía ngôi nhà, khi nhìn thấy tòa nhà gỗ do bọn họ xây dựng, phát hiện xung quanh nhà gỗ đã bị cổ nhân vây quanh.
Bọn họ ùa lên như kiến thấy đường, gần như bao vây cả ngoài viện!
Tô Oanh lấy từ trong người ra dao tia laze và hỏa lôi ném về phía đám cổ nhân.
Một tiếng "bùm" vang lên, đám cổ nhân bị nổ tung thành từng mảnh.
Tô Oanh cầm dao laze trong tay gầm lên một tiếng, lao vào đám người, hôm nay làm một trận chấm dứt đi!
Tiếng nổ của hỏa lôi đã kinh động đến người trong sân, Tiêu Tẫn đang ngồi trên hàng rào từ xa nhìn thấy một bóng người mang theo dao laze điên cuồng chém giết trong đám cổ nhân
"Tô Oanh!"
Giọng Tiêu Tẫn không lớn nhưng Tô Oanh có thể lại có thể lập tức xác định được bóng dáng hắn.
Nàng ngẩng đầu, thấy Tiêu Tẫn đang ngồi ở trên hàng rào, giống như sát thủ, giơ tay chém xuống là một cái đầu người đầy máu.
Tô Oanh nhìn đám cổ nhân dù có giết thế nào vẫn dày đặc như cũ, nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, không biết cần bao nhiêu hỏa lực mới có thể tiêu diệt được hết đám cổ nhân này.
Tô Oanh đột nhiên xoay người lao ra khỏi đám cổ nhân, cô chậm rãi bình tĩnh lại, quan sát sự khác thường xung quanh.
Những cổ nhân này nhất định phải bị người khác khống chế, muốn bắt được đạo tặc, trước tiên phải bắt được vương giả, chỉ cần tìm được người đang âm thầm thao túng bọn họ thì không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Sau khi Tô Oanh bình tĩnh lại, bên tai vang lên một tiếng sáo kỳ quái, cho dù bị che đậy bởi tiếng đánh nhau ầm ĩ, nàng vẫn nghe thấy.
Theo tiếng động, Tô Oanh chậm rãi thoát khỏi vòng vây của quân cổ nhân, bắt đầu từ từ tiếp cận phía bên kia của ngôi nhà.
Càng đến gần, tiếng sáo càng lớn hơn, Tô Oanh ngước mắt lên thì thấy một bóng người màu đen đứng trên nóc tòa nhà gỗ đối diện.
Tô Oanh nheo mắt lại, lấy ra một khẩu súng gây mê trong người, chĩa vào thân hình đó.
Vào lúc kim gây mê của nàng được bắn ra, một người gỗ nhanh chóng vụt qua hình người đó, chặn kim gây mê lại.
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống, nàng lao tới phía trước tòa nhà gỗ nhảy vào trong.
Bóng người trên mái nhà nhìn thấy Tô Oanh đang chạy tới thì giật mình, sau đó âm thanh của sáo xương thay đổi, những cổ nhân vẫn đang đi về phía Tiêu Tẫn đều chuyển hướng về phía Tô Oanh
Tô Oanh vốn định đi lên lầu bắt người, ai ngờ vừa mới di chuyển đã bị một lão thái thái lưng gù chặn lại.
Bà ta mỉm cười nhìn Tô Oanh: "Tiểu cô nương, mẹ ngươi không dạy ngươi không được chạy loạn vào nhà người khác sẽ nguy hiểm à?"
Đôi mắt phượng Tô Oanh ngưng lại: "Các ngươi gặp nguy hiểm, nhưng không liên quan đến ta."
Tô Oanh vung dao laze trong tay đâm về phía bà lão, trong mắt bà ta hiện lên một nụ cười xảo quyệt, thấy lưỡi dao sẽ đâm vào mình nhưng lại không có ý trốn tránh.
"Xoẹt!" một tiếng, dao laze xuyên qua tim bà ta.
Mặt mày Tô Oanh tối lại, phát hiện ra người dao laze đâm thủng đúng là một người gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận