[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 211: Trần Ai Lạc Định (1)


Chương 211: Trần Ai Lạc Định (1)
Chương 211: Trần Ai Lạc Định (1)
Chương 211: Trần Ai Lạc Định (1)
"Tiểu cô nương, nếu ngươi làm hư người gỗ của con trai ta, nó sẽ tức giận." Bà lão không biết từ lúc nào đã đến phía sau Tô Oanh.
Ảo giác!
Dao laze trong tay Tô Oanh lại đâm vào phía bà già kia.
Lần này người bị chặt đầu vẫn là người gỗ.
"Hahaha, công phu mèo cũng dám trêu đùa ở trước mắt Tiết lão thái ta, ha ha ha."
Tô Oanh đột nhiên nghe thấy, nhìn Tiết lão thái đang đứng cách đó không xa, từ từ nhắm mắt lại, thở chậm lại.
Dần dần, nàng nghe thấy tiếng gió đổi chiều bên tai.
Lúc này, ánh mắt Tiết lão thái thay đổi, hai tay hóa thành móng vuốt, móng tay sắc nhọn tóm lấy Tô Oánh.
Tô Oanh không nhúc nhích mà đứng tại chỗ xác định phương hướng của Tiết lão thái.
Nhìn thấy đòn tấn công Tiết lão thái sắp đâm vào tim mình, dao laze trong tay nàng liền cắt qua mu bàn tay của Tiết lão thái.
"Nương!" Một người đàn ông vạm vỡ tức giận gầm lên một tiếng, lao ra khỏi phòng, trong tay ôm một người gỗ.
Khi người gỗ đi tới chỗ Tô Oanh, dường như linh hồn của hắn ta đã được truyền vào, cây thương gỗ trong tay hắn ta điên cuồng đâm về phía Tô Oanh.
Dao laze của Tô Oanh vừa động liền chém đứt hai tay của người gỗ.
Lúc này, Tôn thị đang ngồi trên giường trong phòng, hai tay đột nhiên rơi xuống đất.
Vương Lãng cả kinh: "Nương, nương người sao vậy nương!"
Lời còn chưa dứt, đầu Tôn thị đột nhiên rời khỏi cổ, ầm ầm một tiếng lăn tới chân Vương Phù Dung, cô bé cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt không có tiêu cự của Tô thị, sợ tới mức thét chói lên.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Nhìn người gỗ bị chém đứt đầu, nam nhân oa một tiếng ngồi trên mặt đất khóc lớn.
"Hu hu hu - người gỗ của ta, người gỗ của ta."
Tiết lão thái thấy nhi tử đau lòng, lửa giận trong lòng càng sâu: "Tiện nhân, dám khiến nhi tử của ta khóc, ta muốn mạng tiện của ngươi."
Tiết lão thái nổi giận gầm lên một tiếng xông về phía Tô Oanh.
Tô Oanh rút ra một con dao laze từ túi trong eo ra, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi múa may sao laze trong tay, dao laze dần dần hình thành một rào chắn không thể vượt qua ở trong không khí, giống như lồng kim loại hoàn toàn bao vây Tô Oanh trong đó.
Tiết lão thái thấy thế châm chọc cười lạnh một tiếng: "Bản lĩnh không lớn, thủ đoạn cũng không ít, chịu chết đi!"
Bỗng nhiên, châm độc từ bốn phương tám hướng bay về phía Tô Oanh, không có một khe hở.
Khi những châm độc đó tới gần vòng sáng, rối rít bị bắn ngược ra ngoài, căn bản là không có biện pháp chạm vào Tô Oanh chút nào.
Đôi mắt của Tiết lão thái rụt rụt, dù cao thủ lợi hại cũng đều chưa từng chạy thoát từ trong châm độc của bà ta, nàng lại vẫn không nhúc nhích tránh đi tất cả châm độc.
Điều này đã khơi dậy dục vọng thắng bại của Tiết lão thái, bà ta lấy ra một cái chuông từ trên người chậm rãi rung lắc, lay động quỷ dị.
Tiếng "Đinh linh đinh linh" giống một cái móc kéo tiếng lòng của người.
Mà trong phòng, Tôn thị mất đầu và mất đi đôi tay đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
Vương phu nhân và Chu thị đều sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Khuôn mặt của Vương Lãng cũng trắng bệch sững sờ ở tại chỗ.
"Nương, nương..." Vương Lãng muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Chu thị giữ chặt.
"Tướng công, đừng, đừng đi... bà ta, bà ta đã chết, không phải nương, bà ta không phải nương!"
Vương Lãng lại đẩy Chu thị ra, hắn giống như là ma đuổi theo Tôn thị đi ra ngoài.
Sau đó ở nháy mắt hắn ra đến sân, vầng sáng trên người Tô Oanh đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, khiến tất cả mọi người đứng ở trong viện bay ra ngoài.
Thân thể của Tôn thị bay cao lên bầu trời: "Bụp" một tiếng, ngã thật mạnh trên mặt đất, nháy mắt thân thể trở nên rơi rớt tan tác.
Tô Oanh thu dao laze trong tay chỉ vào giữa mày của Tiết lão thái.
Đôi mắt vẩn đục của Tiết lão thái tràn đầy hung ác, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, chợt cười lạnh nói: "Tiện nhân, rốt cuộc ngươi chơi là chiêu thức võ công gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận