[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 223: Ngươi Có Tính Toán Gì Không (1)


Chương 223: Ngươi Có Tính Toán Gì Không (1)
Chương 223: Ngươi Có Tính Toán Gì Không (1)
Chương 223: Ngươi Có Tính Toán Gì Không (1)
Khi Tô Oanh về đến nhà, Trình Minh đã dẫn Nhất Hào bọn họ đi đồng ruộng làm việc, Hạ đại thúc dẫn theo Lâm Thù Du ra sau núi đi hái rau dại và nhổ cỏ cho heo ăn, Giang Dương cũng đi theo nhặt củi, trong nhà cũng chỉ còn lại vài người Tiêu Tẫn bọn họ.
"Tô Oanh, Tô Oanh, ngươi đã trở lại, ngươi chơi với ta được không?"
Tô Oanh mới vừa vào sân, Tiết Chân hứng thú vội vàng chạy tới.
Tô Oanh sớm có chuẩn bị, lấy ra một người máy to bằng bàn tay từ trên người đặt trên mặt đất, ấn nút xuống.
Rất nhanh, người máy đã động đậy.
Tiết Chân trực tiếp nhìn đến ngây người, vừa vui mừng vừa sợ hãi trốn ở phía sau Tô Oanh, lại nhịn không được tò mò nhô đầu ra xem.
"Tô Oanh, cái này, cái này là thứ gì? Vì sa nó có thể động đậy?"
Tô Oanh cầm lấy người máy tới nói: "Cái này gọi là người máy, ngươi nhìn xem, ngươi có thể dùng vật liệu gỗ làm ra một người gỗ sẽ động đậy giống nó như vậy sao?"
Tiết Chân nhìn người máy, mày đều nhíu lại: "Ta, ta không biết."
Tô Oanh trực tiếp đặt người máy vào trong tay hắn, còn thêm một quyển (kỳ môn độn giáp): "Ngươi biết chữ, nếu không hiểu, có thể xem quyển sách này, sau đó dựa vào sách từ từ cân nhắc." Quyển sách này là chiến hữu của nàng cho nàng, nhưng nàng không quá hứng thú với việc này, nên vẫn luôn ném ở trong không gian.
Tiết Chân tiếp nhận sách tùy ý lật vài tờ, sau khi nhìn thấy rõ nội dung bên trong, hắn vui vẻ trợn tròn đôi mắt: "Cái này tốt cái này tốt." Hắn cầm lấy người máy xoay người chạy vào trong phòng của mình.
Thấy thế, Tô Oanh trở lại nhà chính bên kia.
Tô Oanh đi vào phòng, lại không thấy bọn nhỏ: "Bọn nhỏ đâu?"
Tiêu Tẫn nói: "Ở lầu hai đi theo Sở Vân đọc sách."
Tô Oanh gật đầu, đến ghế ngồi xuống: "Hổ Uy bị trọng thương, tình huống còn rất nguy hiểm, nhưng được ta cứu về rồi."
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn hơi cứng lại, tuy hắn chưa từng giao thủ với Hổ Uy, nhưng lúc hắn ta và Tô Oanh đánh nhau hắn đã nhìn thấy, tuy hắn ta đánh không lại Tô Oanh, nhưng vậy cũng không thể nói rằng hắn ta kém, người có thể trọng thương hắn, công phu khẳng định không yếu.
"Là người nào?"
"Người Thanh Long Doanh."
"Đó là địa phương nào?"
"Kiều Dương nói, Thanh Long Doanh thành lập sớm hơn Lão Hổ Doanh, thế lực cũng lớn hơn nữa, lúc trước bọn họ và Lão Hổ Doanh cũng có cọ xát, nhưng có Hổ Uy chấn thủ, cũng không xảy ra cái gì quá đáng, nhưng lần này bọn họ lại hạ độc thủ với Hổ Uy, hạt giống của chúng ta cũng đều bị đoạt."
Mắt đen của Tiêu Tẫn âm trầm: "Có một loại khả năng hay không, bọn họ biết cổ tộc bị diệt, cho nên mới dám lớn mật ra tay khiêu khích."
Cổ tộc dùng thủ đoạn cổ âm độc khiến người kiêng kị cũng là bình thường, Tô Oanh cảm thấy cũng không phải không có loại khả năng này.
Tô Oanh híp đôi mắt: "Lần này động thủ, rất có thể chính là một loại thử khiêu khích, nếu không thể phản kích mạnh mẽ, đối phương chỉ biết làm nghiêm trọng thêm."
Lời này lại khiến cho Tiêu Tẫn cảnh giác: "Ngươi muốn đi Thanh Long Doanh?"
Tô Oanh nhướng mày: "Ta có nói như vậy sao?"
Ánh mắt Tiêu Tẫn nặng nề nhìn nàng.
"Ở lúc chưa biết rõ ràng tình huống của Thanh Long Doanh, ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ."
Tô Oanh gật đầu, nàng lại không phải mãng phu không đầu óc: "Đã biết."
Tô Oanh nói xong đứng dậy đến trước người Tiêu Tẫn ngồi xuống: "Ta xem chân của ngươi."
Nàng kéo ống quần của hắn lên, lấy ngân châm ra đâm vào huyệt vị trên đùi hắn.
Ngân châm mới vừa rơi xuống, cẳng chân của Tiêu Tẫn đột nhiên giật giật, cơ bắp có phản ứng rõ ràng.
"Nhìn dáng vẻ huyết quản khôi phục rất khá, phản xạ thần kinh đã rất mẫn cảm, nhanh thôi, không bao lâu, là có thể thử đứng lên đi lại."
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia sáng mong đợi cực nhanh: "Rất nhanh... Là có thể đứng lên?"
Tô Oanh gật đầu: "Không sai."
Tô Oanh rút ngân châm ra, trở lại ghế ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận