[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 225: Trắng Đêm Chưa Về (1)


Chương 225: Trắng Đêm Chưa Về (1)
Chương 225: Trắng Đêm Chưa Về (1)
Chương 225: Trắng Đêm Chưa Về (1)
Giữa mày Tiêu Tẫn co giật, rõ ràng là nàng muốn rời khỏi bọn họ, nàng còn có lý sao!
Tô Oanh lười để ý đến hắn, ôm hai đứa nhỏ đi vào trong phòng, cẩn thận đặt bọn họ lên trên giường.
Nhưng ai biết nàng mới vừa buông người ra, bọn họ đã tỉnh lại nắm chặt lấy Tô Oanh không cho nàng đi.
Tô Oanh không có biện pháp, chỉ có thể nằm xuống theo bọn họ, lại dỗ người ngủ lần nữa sau đó mới ra khỏi phòng.
Triệu mụ mụ đang ở sân sau làm việc nghe thấy động tĩnh đi tới, thấy hai đôi mắt khóc đến sưng đỏ của hài tử thì vô cùng đau lòng: "Phu nhân nói cái gì với tiểu tiểu thư bọn họ, sao bọn họ thương tâm như vậy?"
Ánh mắt Tô Oanh hơi trốn tránh nói: "Cũng không phải là ta chọc khóc, là Tiêu Tẫn!"
Triệu mụ mụ cũng không nghe được đối thoại của hai người, nên tin: "Haiz, ta đi lấy nước ấm tới lau người cho tiểu tiểu thư bọn họ."
Tô Oanh kéo ghế ngồi ở trong sân, Lang Vương nhảy nhót đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
Tô Oanh chen chân vào gẩy gẩy nó, Lang Vương lập tức lật người đã lộ cái bụng của mình ra.
Tô Oanh hơi ghét bỏ xoa ở trên cái bụng của nó: "Ngươi nghiệt súc này, càng ngày càng giống con chó."
"Ngao ô!" Lang Vương cuộn tròn tứ chi, thoải mái kêu một tiếng, không thèm để ý Tô Oanh nhục nhã lang cách của nó.
Tô Oanh nhìn bộ dáng hưởng thụ của nó, cảm thấy thói quen thật là đáng sợ, hiện tại nàng đã quen bên người có bọn họ, sau này rời đi trong lòng thật sự sẽ không khó chịu sao?
Tô Oanh lắc đầu, thôi, chuyện về sau chờ về sau lại nói, hiện tại suy nghĩ, cũng chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tô Oanh phát hiện Tiêu Tẫn ăn nhiều hơn bình thường.
Lúc trước nhiều nhất hắn chỉ ăn một chén cơm, nàng còn cười nhạo hắn lớn vậy sao ăn ít thế, hôm nay nàng phát hiện hắn lại ăn ba chén.
"Tiêu Tẫn, sao hôm nay ngươi ăn nhiều như vậy?"
Tiêu Tẫn buông chén, lau miệng nói: "Ta ăn no rồi." Nói xong, hắn đẩy xe lăn ra nhà chính.
Những người khác trên bàn cơm đều phát hiện hai người không thích hợp, nói chuyện đều trở nên rất cẩn thận.
Sau khi Tô Oanh ăn no, Triệu mụ mụ kéo nàng tới sân sau.
"Triệu mụ mụ làm sao vậy?" Vẻ mặt Tô Oanh nghi hoặc.
Triệu mụ mụ đè thấp giọng nói: "Phu nhân và lão gia cãi nhau sao?"
Cãi nhau?
Tô Oanh cảm thấy cũng không tính.
"Không có."
"Vậy sao lão gia hắn..." lúc lão gia đều sẽ yên lặng gắp đồ ăn cho phu nhân, đêm nay đừng nói gắp đồ ăn, còn đoạt đồ ăn với phu nhân, đây thấy thế nào đều không bình thường!
"Đừng động đến hắn, qua hai ngày nữa thì tốt rồi, Triệu mụ mụ ngươi đừng lo lắng, mau đi tắm rửa ngủ đi."
Triệu mụ mụ nhìn bộ dáng vô tâm vô phế này của Tô Oanh đều vội muốn chết: "Phu nhân, lão nô nhìn ra được trong lòng lão gia là có người, giữa phu thê có chuyện gì không thể nói chuyện cẩn thận sao."
"Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng."
Triệu mụ mụ thấy Tô Oanh không nghe vào, gấp đến độ dậm thẳng chân: "Phu nhân..."
"Được rồi Triệu mụ mụ ta đã biết, ta bảo đảm ngày mai hắn có thể khôi phục bình thường, ta đi rửa mặt trước." Tô Oanh không đợi Triệu mụ mụ nói cho hết lời, như trốn chạy vào tịnh phòng.
Triệu mụ mụ bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dáng không thông suốt này của phu nhân, hai người sợ là tốn thời gian.
Tô Oanh rửa mặt xong trở lại trong phòng, Tiêu Tẫn đã nằm xuống.
Nàng tìm đến mép giường của mình trong bóng tối, cẩn thận nằm xuống ở bên người bọn nhỏ.
Tiêu Tẫn nghe động tĩnh của nàng, chậm rãi mở mắt đen, hắn hít sâu một hơi, đè hơi thở vào đan điền bắt đầu vận công.
Sở dĩ ăn nhiều hơn bình thường, chính là bởi vì vận động yêu cầu năng lượng nhiều hơn, hắn chậm rãi đẩy chân khí vào hai chân, để huyết quản của mình được chữa trị càng tốt càng mau.
Như vậy hắn có thể càng đứng lên nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận